State of Vietnam
-Map Before 1954
State of Vietnam | ||||||
Quốc gia Việt Nam État du Viêt-Nam | ||||||
Autonomous state in the French Union | ||||||
| ||||||
| ||||||
Anthem "Thanh niên Hành Khúc" (English: "The March of Youths") |
Capital | Saigon | |
Languages | Vietnamese | |
Government | Associated state with the French Union,Provisional government 1949-55 | |
Head of state | ||
- | 1949-55 | Bảo Đại |
Prime minister | ||
- | 1954-55 | Ngô Đình Diệm |
Historical era | Cold War | |
- | Associated state | June 14, 1949 |
- | Internationally recognized | 1950 |
- | Disestablished | October 26, 1955 |
Area | ||
- | 1955 | 173,809 km²(67,108 sq mi) |
Population | ||
- | 1955 est. | 12,000,000 |
Density | 69 /km² (178.8 /sq mi) | |
Currency | piastre |
Unification of Vietnam (1947–1948)
Main articles: Indochinese Independence Convention and Halong Bay Agreements
By February 1947, following the pacification of Tonkin (North Vietnam), the Tonkinese capital,Hanoi, and the main traffic axis returned under French control. The derouted Việt Minh partisans were forced to retreat into the jungle and prepared to pursue the war using guerrilla warfare.
In order to reduce Việt Minh leader Hồ Chí Minh's influence over the Vietnamese population, the French authorities in Indochina supported the return to power of the emperor (last ruler of the Nguyễn Dynasty), Bảo Đại. The latter had been forced to abdicate by the Việt Minh back on August 25, 1945, after the fall of the short-lived Empire of Vietnam, puppet state of the Empire of Japan.
On June 5, 1948, the Halong Bay Agreements (Accords de la baie d’Along) allowed the creation of a unified State of Vietnam replacing the Tonkin (North Vietnam), Annam (Middle Vietnam) and the Republic of Cochinchina (South Vietnam) associated to France within the French Union then including the neighboring Kingdom of Laos and Kingdom of Cambodia.
Since the Halong Bay Agreements resulted in many aspects—excluding the referendum—in the enforcement of the March 6, 1946, Indochinese Independence Convention signed by CommunistHồ Chí Minh’s Democratic Republic of Vietnam and High Commissioner of France in IndochinaAdmiral Thierry d'Argenlieu, representative of Felix Gouin's Provisional French Republic led by theFrench Section of the Workers' International (SFIO), some regarded the State of Vietnam as a state of the French Fourth Republic
- Indochina War: the Battle for Tonkin - ECPAD :_Combat footages of the Indochina War in 1951 -- 1952. From the ECPAD, the French military media service.
Glory to these men from the French Far East Expeditionary Corps!
French Union (1949–1954)
Main article: First Indochina War
From 1949 to 1954, following the June 14, 1949, declaration of independence, the State of Vietnam had partial autonomy from France as an associated state within the French Union.
Bảo Đại fought against communist leader Hồ Chí Minh for legitimacy as the legitimate government of the entire Vietnam through the struggle between the Vietnamese National Army and the Việt Minh during the First Indochina War.
The State of Vietnam found support in the French Fourth Republic and the United States (1950–1954) while Hồ Chí Minh was backed by the People's Republic of China (since 1950), and to a lesser extent by the Soviet Union.
Partition (1954–1955)
Further information: Geneva Conference and Partition of Vietnam
After the Geneva Conference of 1954, as well as becoming fully independent with its departure from the French Union, the State of Vietnam became territorially confined to those lands of Vietnam south of the 17th parallel, and as such became commonly known as South Vietnam.
The massive migration of anti-Communist north Vietnamese, essentially Roman Catholic people, proceeded during the French-American Operation Passage to Freedom in summer 1954.
Provisional Central Government of Vietnam (1948–1949)
On May 27, 1948, Nguyễn Văn Xuân, then President of the Republic of Cochin China, became President of the Provisional Central Government of Vietnam (Thủ tướng lâm thời) following the merging of the government of Cochin China and Vietnam in what is sometimes referred as "Pre-Vietnam".
State of Vietnam (1949–1955)
On June 14, 1949, Bảo Đại was appointed Chief of State (Quoc Truong) of the State of Vietnam; he was concurrently Prime Minister for a short while (Kiêm nhiệm Thủ tướng).
On October 26, 1955, the Republic of Vietnam was established and Ngô Đình Diệm became the first President of the Republic.
Leaders (1948–1955)
Further information: Leaders of South Vietnam
Name | Took office | Left office | Title | |
---|---|---|---|---|
Nguyễn Văn Xuân | May 27, 1948 | July 14, 1949 | President of the Provisional Central Government of Vietnam | |
1 | Bảo Đại | July 14, 1949 | January 21, 1950 | Prime Minister; remained Chief of State throughout the State of Vietnam |
2 | Nguyễn Phan Long | January 21, 1950 | April 27, 1950 | Prime Minister |
3 | Trần Văn Hữu | May 6, 1950 | June 3, 1952 | Prime Minister |
4 | Nguyễn Văn Tâm | June 23, 1952 | December 7, 1953 | Prime Minister |
5 | Bửu Lộc | January 11, 1954 | June 16, 1954 | Prime Minister |
6 | Ngô Đình Diệm | June 16, 1954 | October 26, 1955 | Prime Minister |
1955 referendum, Republic of Vietnam
Main article: State of Vietnam referendum, 1955
The State of Vietnam referendum of 1955 determined the future regime of the country.
Following the referendum's results the State of Vietnam ceased to exist on October 26, 1955, and was replaced by the Republic of Vietnam—widely known as South Vietnam—whose reformed army, under American "protection", pursued the struggle against communism; the Việt Cộng replaced the Viet Minh, in the Vietnam War.
Vietnamese National Army (1949–1955)
Main article: Vietnamese National Army
Following the signing of the 1949 Elysee Accords in Paris, Bảo Đại was able to create a National Army for defense purpose.
It fought under the State of Vietnam's banner and leadership and was commanded by General Nguyen Van Hinh.
Currency
The currency used within the French Union was the French Indochinese piastre. Notes were issued and managed by the "Issue Institute of the States of Cambodia, Laos and Vietnam" (Institut d’Emission des Etats du Cambodge, du Laos et du Viêt-Nam).
See also
Preceded by Provisional Central Government of Vietnam | State of Vietnam 1949 - 1955 | Succeeded by Republic of Vietnam |
1954_1975
-VIDEO : Hồn Việt Quốc Kỳ Quốc Ca Việt Nam<
Republic of Vietnam
| ||||||
Việt Nam Cộng Hòa | ||||||
| ||||||
| ||||||
Motto
"Tổ quốc - Danh dự - Trách nhiệm"
(English: "Fatherland – Honor – Duty")
| ||||||
Anthem
| ||||||
Location of South Vietnam in Southeast Asia
| ||||||
Capital
| ||||||
Languages
|
Vietnamese (official)
| |||||
Religion
| ||||||
Government
|
Presidential republic(1955-1975) Under a Military junta (1963-1967)
| |||||
-
|
1955–1963
| |||||
-
|
1963–1964
| |||||
-
|
1964–1965
| |||||
-
|
1965–1975
| |||||
-
|
1975
|
Trần Văn Hương (acting)
| ||||
-
|
1975
|
Dương Văn Minh (acting)
| ||||
-
|
1963–1964 (first)
| |||||
-
|
1975 (last)
| |||||
Historical era
| ||||||
-
|
26 October 1955
| |||||
-
|
November 1963
| |||||
-
|
27 January 1973
| |||||
-
|
30 April 1975
| |||||
-
|
1955
|
173,809 km²(67,108 sq mi)
| ||||
-
|
1955 est.
|
12,000,000
| ||||
Density
|
69 /km² (178.8 /sq mi)
| |||||
-
|
1974 est.
|
19,582,000
| ||||
Density
|
112.7 /km² (291.8 /sq mi)
| |||||
Currency
|
đồnga
| |||||
Today part of
| ||||||
a.
|
Gradually phased in to replace the piastre.
|
The Tet Offensive, 1968
South Vietnam, officially the Republic of Vietnam, governed the southern half of Vietnam until 1975. It received international recognition in 1949 as the "State of Vietnam" (1949–55), and later as the "Republic of Vietnam" (1955–75). Its capital was Saigon. The term "South Vietnam" became common usage in 1954, when the Geneva Conference partitioned Vietnam into communist and non-communist parts.
South Vietnam's origins can be traced to the French colony of Cochinchina, which consisted of the southern third of Vietnam and was a subdivision of French Indochina. After World War II, the Viet Minh, led by Ho Chi Minh, proclaimed the establishment of a Communist nation in Hanoi. In 1949, non-communist Vietnamese politicians formed a rival government in Saigon led by former emperor Bảo Đại. Bảo Đại was deposed by Prime Minister Ngô Đình Diệm in 1955, who proclaimed himself president after a referendum. After Diệm was deposed in a military coup in 1963, there was a series of short-lived military governments. General Nguyễn Văn Thiệu led the country from 1967 until 1975. The Vietnam Warbegan in 1959 with an uprising by Viet Cong forces supplied by North Vietnam. Fighting climaxed during the Tet Offensive of 1968, when there were over 1.5 million South Vietnamese soldiers and 500,000 U.S. soldiers in South Vietnam. Despite a peace treaty concluded in January 1973, fighting continued until the North Vietnamese army overran Saigon on 30 April 1975.
Leaders
Main article: Leaders of South Vietnam
- 1946–47 Autonomous Republic of Cochinchina (Chính phủ Cộng hoà Nam Kỳ tự trị). The creation of this republic allowed France to evade a promise to recognise Vietnam as independent.
- Nguyễn Văn Thinh (1946)
- 1947–48 Republic of South Vietnam (Chánh phủ lâm thời Nam phần Việt Nam). The Vietnamese name acknowledges Cochinchina as a unit within Vietnam.
- Nguyễn Văn Xuân (1947–48)
- 1948–49 Provisional Central Government of Vietnam (Thủ tướng lâm thời Quốc gia Việt Nam). This "pre-Vietnam" government prepared for a unified Vietnamese state.
- Nguyễn Văn Xuân (1948–49)
- 1949–55 State of Vietnam (Quốc gia Việt Nam). Internationally recognized in 1950. Vietnam was partitioned at the 17th parallel in 1954.
- Bảo Đại (1949–55). Abdicated as emperor in 1945.
- 1955–75 Republic of Vietnam (Việt Nam Cộng Hòa). Fought Vietnam War (1959–75) against Hanoi.
- Ngô Đình Diệm (1955–63). Once highly lauded by America, he was ousted and assassinated in a U.S.-backed coup.
- In 1963–65, there were numerous coups and short-lived governments, several of which were headed by Dương Văn Minh or Nguyễn Khánh.
- Nguyễn Văn Thiệu (1965–75). Prime Minister Nguyễn Cao Kỳ was the top leader in 1965–67.
- Trần Văn Hương (1975).
- Dương Văn Minh (2nd time) (1975). Surrendered to Communists when others abandoned their posts.
- 1975–76 Provisional Revolutionary Government of the Republic of South Vietnam (Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hoà miền Nam Việt Nam). Authority nominal as South was occupied by the People's Army of Vietnam.
- Huỳnh Tấn Phát (1975–76)
History
Founding of Vietnam
See also: Geneva Conference (1954), Operation Passage to Freedom and 1955 State of Vietnam referendum
Before World War II, the southern third of Vietnam was the colony of Cochinchina, which was administered as part of French Indochina. A French governor in Hanoi administered Cochinchina, as well as the northern third of Vietnam (then the protectorate of Tonkin). Between Tonkin in the north and Cochinchina in the south was the protectorate of Annam. A Vietnamese emperor, Bảo Đại, residing in Huế, was the nominal ruler of Annam, which had parallel French and Vietnamese systems of administration. Cochinchina had been annexed by France in 1862 and even elected a deputy to the French National Assembly. It was more"evolved", and French interests were stronger than in other parts of Indochina, notably in the form of French-owned rubber plantations. During World War II, Indochina was administered by Vichy France and occupied by Japan. When the Japanese surrendered in 1945, Emperor Bảo Đại abdicated, and Viet Minh leader Hồ Chí Minh proclaimed the Democratic Republic of Vietnam (DRV) in Hanoi. French administration was restored in the South in September 1945. In June 1946, France declared Cochinchina a republic withinFrench Indochina. Hồ purged non-communist politicians from the DRV. The French Indochina War began in 19 December 1946, with the French regaining control of Hanoi and other northern cities.
The State of Vietnam was created through co-operation between anti-communist Vietnamese and the French government on 14 June 1949. Former emperor Bảo Đại accepted the position of chief of state (quoc truong). This was known as the "Bảo Đại Solution." The colonial struggle in Vietnam became part of the global Cold War in October 1949 when a victorious Chinese communist army arrived on Vietnam's northern border. In 1950, China, the Soviet Union and other communist nations recognized the DRV while the United States and other non-communist states recognized the Bảo Đại government.
In July 1954, France and the Viet Minh (later the Viet Cong) agreed at the Geneva Conference that the State of Vietnam would rule the territory south of the 17th parallel, pending unification on the basis of supervised elections in 1956. At the time of the conference, it was expected that the South would continue to be a French dependency. However, South Vietnamese Premier Ngô Đình Diệm, who preferred American sponsorship to French, rejected the agreement. When Vietnam was divided, 800,000 to 1 million North Vietnamese, mainly (but not exclusively) Roman Catholics, sailed south as part ofOperation Passage to Freedom due to a fear of religious persecution in the North.
1955–63
Main article: Ngô Đình Diệm
See also: 1955 State of Vietnam referendum and Battle for Saigon
In July 1955, Diệm announced in a broadcast that South Vietnam would not participate in the elections specified in the Geneva accords. As Saigon's delegation did not sign the Geneva accords, it was not bound by it. He also said the communist government in the North created conditions that made a fair election impossible in that region. This view was confirmed by independent observers from Canada, India, and Poland, in the circumstances prevailing in 1955 and 1956 - anarchy of the Sects and of the retiring Viet Minh in the South, the 1956 campaign of terror from Hanoi's land reform and resultant peasant uprising around Vinh in the North.
Diệm held a referendum on 23 October 1955 to determine the future of the country. He asked voters to approve a republic, thus removing Bảo Đại as head of state. The poll was supervised by his younger brother, Ngô Đình Nhu. Diệm was credited with 98 percent of the votes. In many districts, there were more votes to remove Bảo Đại than there were registered voters. In Saigon, 133 percent of the registered population reportedly voted to remove Bảo Đại. His American advisors had recommended a more modest winning margin of "60 to 70 percent." Diệm, however, viewed the election as a test of authority. On 26 October 1955, Diệm declared himself the president of the newly proclaimed Republic of Vietnam. The French, who needed troops to fight in Algeria, completely withdrew from Vietnam by April 1956.[
Diệm attempted to stabilize South Vietnam by defending against Viet Cong activities. He launched an anti-communist denunciation campaign (To Cong) against remnants of the communist Viet Cong. He acted against criminal factions by launching military campaigns against three powerful main sects; theCao Đài, Hòa Hảo and the Bình Xuyên organised crime syndicate whose military strength combined amounted to approximately 350,000 soldiers. Throughout this period, the level of U.S. aid and political support increased.
1963–73
Main article: Vietnam War
The Diệm government's military defeats against the Viet Cong and its repressions against Buddhists led to a loss of support among the populace as well as among Diệm's support in the Kennedy administration in the U.S. Notably, the Huế Phật Đản shootings of 8 May led to the Buddhist crisis of 1963, which saw widespread protests and civil resistance. Diệm was overthrown in a coup on 2 November 1963 with the tacit approval of the U.S.
Diệm's removal and assassination set off a period of political instability and declining legitimacy of the Saigon government. General Dương Văn Minh became president, but after only three months, he was ousted in January 1964 by General Nguyễn Khánh. Phan Khắc Sửu was named head of state, but power remained with a junta of generals led by Khánh, which soon fell to infighting. Meanwhile, the Gulf of Tonkin incident of August 2, 1964 led to a dramatic increase in direct American participation in the war, with nearly 200,000 troops deployed by the end of the year. Khánh sought to capitalize on the crisis with the Vũng Tàu Charter, a new constitution that would have curtailed civil liberties and concentrated his power, but was forced to back down faced with widespread protests and strikes. Coup attempts followed in September and February, the latter resulting in Air Marshall Nguyễn Cao Kỳ becoming prime minister and Nguyễn Văn Thiệu becoming nominal head of state.
Kỳ and Thieu functioned in those roles until 1967, bringing much-desired stability to the government. They imposed censorship and suspended civil liberties, and intensified anticommunist efforts. Under pressure from the U.S., they held elections for president and the legislature in 1967, Thiệu being elected president with 34% of the vote in a widely criticized poll.
On 31 January 1968, the NVA and the Viet Cong broke the traditional truce accompanying the Tết (Lunar New Year) holiday. The so-called Tet Offensive failed to spark a national uprising, and was militarily disastrous. By bringing the war to Vietnam's cities, however, and by demonstrating the continued strength of communist forces, it marked a turning point in U.S. support for the government in South Vietnam. The new administration of Richard Nixon introduced a policy of Vietnamization to reduce U.S. combat involvement. Thiệu used the aftermath of the Tet Offensive to sideline Kỳ, his chief rival, and ran for re-election unopposed in 1971.
1973–75
In accordance with the Paris Peace Accords signed with North Vietnam on 27 January 1973, U.S. military forces withdrew from South Vietnam. North Vietnam was allowed to continue supplying communist troops in the South, but only to the extent of replacing materials that were consumed.
The communist leaders had expected that the ceasefire terms would favour their side. But as Saigon began to roll back the Viet Cong, they found it necessary to adopt a new strategy, hammered out at a series of meetings in Hanoi in March 1973, according to the memoirs of Trần Văn Trà. As the Viet Cong's top commander, Trà participated in several of these meetings. A plan to improve logistics was prepared so that the North Vietnamese Army would be able to launch a massive invasion of the South, projected for 1976, before Saigon's army could be fully trained. A gas pipeline would be built from North Vietnam to Viet Cong headquarters in Lộc Ninh, about 60 miles (97 km) north of Saigon.
On 15 March 1973, U.S. President Richard Nixon implied that the U.S. would intervene militarily if the communist side violated the ceasefire. Public reaction was unfavourable and on 4 June 1973 the U.S. Senate passed the Case–Church Amendment to prohibit such intervention. The oil price shock of October 1973 caused significant damage to the South Vietnamese economy. The Viet Cong resumed offensive operations and by January 1974 it had recaptured the territory that it had lost earlier. After two clashes that left 55 South Vietnamese soldiers dead, President Thieu announced on 4 January that the war had restarted and that the Paris Peace Accord was no longer in effect. There were over 25,000 South Vietnamese casualties during the ceasefire period.
In August 1974, Nixon was forced to resign as a result of the Watergate scandal and the U.S. Congress voted to reduce assistance to South Vietnam from $1 billion a year to $700 million. By this time, the Ho Chi Minh trail, once an arduous mountain trek, had been upgraded into a drivable highway with gasoline stations.
In 1975, the communists of North Vietnam launched an offensive in the South, which became known as the Ho Chi Minh Campaign. The Army of the Republic of Vietnam unsuccessfully attempted a defense and a counterattack. It had few remaining operational tanks and artillery pieces, as well as a shortage of spare parts, and ammunition. The NVA had a vastly greater supply of new equipment and ammunition. As a consequence, South Vietnamese President Nguyễn Văn Thiệu was forced to withdraw key army units from the Central Highlands, which exacerbated an already-perilous military situation and undercut the confidence of the ARVN soldiers in their leadership.
The retreat became a rout. The cities of Huế, Da Nang and Da Lat in central Vietnam quickly fell, and the North Vietnamese advanced southwards. As the military situation deteriorated, ARVN troops started deserting.
Thieu requested aid from U.S. President Gerald Ford, but the U.S. Senate would not release extra money to provide aid to South Vietnam, and had already passed laws to prevent further involvement in Vietnam. In desperation, Thiệu called back Nguyễn Cao Kỳ from retirement as a military commander, but resisted calls to name his old rival prime minister.
Fall of Saigon: April 1975
Nguyễn Văn Thiệu resigned on 21 April 1975, and fled to Taiwan. He nominated his Vice President Trần Văn Hương as his successor. A last-ditch defense was made by the ARVN 18th Division at the Battle of Xuân Lộc led by Major General Lê Minh Đảo. After only one week in office, Trần Văn Hương handed over the presidency to General Dương Văn Minh ("Big Minh"). Minh was seen as a more conciliatory figure toward the North, and it was hoped he might be able to negotiate a more favourable settlement to end the war. The North was not interested in negotiations, however, and its tanks rolled into Saigon largely unopposed which led to the Fall of Saigon. Acting President Minh unconditionally surrendered the capital city of Saigon and the rest of South Vietnam to North Vietnam on 30 April 1975.
During the hours leading up to the surrender, the United States undertook a massive evacuation of its embassy in Saigon, Operation Frequent Wind. The evacuees included U.S. government personnel as well as high-ranking members of the ARVN and other South Vietnamese who were seen as potential targets for persecution by the Communists. Many of the evacuees were taken directly by helicopter to multiple aircraft carriers waiting off the coast. An iconic image of the evacuation is the widely seen footage of empty Huey helicopters being jettisoned over the side of the carriers, to provide more room on the ship's deck for more evacuees to land. The evacuation was forced to stop by the U.S. Navy. All the marines and diplomats were evacuated, but thousands of South Vietnamese waited vainly at the U.S. Embassy compound, and one block away at the former USAID & CIA office space in the Pittman Apartment House on 22 Gia Long Street atop the roof for helicopters that never came.
Relationship with the United States
The Geneva Accords promised elections in 1956 to determine a national government for a united Vietnam. Neither the United States government nor Ngô Đình Diệm's State of Vietnam signed anything at the 1954 Geneva Conference. With respect to the question of reunification, the non-communist Vietnamese delegation objected strenuously to any division of Vietnam, but lost out when the French accepted the proposal of Viet Minh delegate Phạm Văn Đồng, who proposed that Vietnam eventually be united by elections under the supervision of "local commissions". The United States countered with what became known as the "American Plan", with the support of South Vietnam and the United Kingdom. It provided for unification elections under the supervision of the United Nations, but was rejected by the Soviet delegation and North Vietnamese.
President Eisenhower wrote in 1954 that "I have never talked or corresponded with a person knowledgeable in Indochinese affairs who did not agree that had elections been held as of the time of the fighting, possibly eighty percent of the population would have voted for the Communist Ho Chi Minh as their leader rather than Chief of State Bảo Đại. Indeed, the lack of leadership and drive on the part of Bảo Đại was a factor in the feeling prevalent among Vietnamese that they had nothing to fight for." According to the Pentagon Papers, however, from 1954 to 1956 "Ngô Đình Diệm really did accomplish miracles" in South Vietnam: "It is almost certain that by 1956 the proportion which might have voted for Ho—in a free election against Diệm—would have been much smaller than eighty percent." In 1957, independent observers from India, Poland, and Canada representing the International Control Commission (ICC) stated that fair, unbiased elections were not possible, reporting that neither South nor North Vietnam had honored the armistice agreement.
The failure to unify the country in 1956 led in 1959 to the foundation of the National Front for the Liberation of South Vietnam (abbreviated NLF but also known as the Việt Cộng), which initiated an organized and widespread guerrilla insurgency against the South Vietnamese government. Hanoi directed the insurgency, which grew in intensity. The United States, under President Eisenhower, initially sent military advisers to train the South Vietnamese Army. As historian James Gibson summed up the situation: "Strategic hamlets had failed…. The South Vietnamese regime was incapable of winning the peasantry because of its class base among landlords. Indeed, there was no longer a ‘regime’ in the sense of a relatively stable political alliance and functioning bureaucracy. Instead, civil government and military operations had virtually ceased. The National Liberation Front had made great progress and was close to declaring provisional revolutionary governments in large areas." President John F. Kennedy increased the size of the advisory force fourfold and allowed the advisers to participate in combat operations, and later acquiesced in the removal of President Diệm in a military coup
After promising not to do so during the 1964 election campaign, in 1965 President Lyndon B. Johnson decided to send in much larger numbers of combat troops, and conflict steadily escalated to become what is commonly known as the Vietnam War. In 1968, the NLF ceased to be an effective fighting organization after the Tet Offensive and the war was largely taken over by regular army units of North Vietnam. Following American withdrawal from the war in 1973, the South Vietnamese government continued fighting the North Vietnamese, until, overwhelmed by a conventional invasion by the North, it finally unconditionally surrendered on 30 April 1975, the day of the surrender of Saigon. North Vietnam controlled South Vietnam under military occupation, while the Provisional Revolutionary Government of the Republic of South Vietnam, which had been proclaimed in June 1969 by the NLF, became the nominal government. The North Vietnamese quickly moved to marginalise non-communist members of the PRG and integrate South Vietnam into the communist North. The unified Socialist Republic of Vietnam was inaugurated on 2 July 1976. The Embassy of the Republic of Vietnam in Washington donated 527 reels of South Vietnamese-produced film to the Library of Congress during the embassy's closure following the Fall of Saigon. The film, produced in the 1950s and 60s, some produced by Freedom Productions (a South Vietnamese film production company), included newsreels,Vietnam Documentary, propaganda and raw video footage. They are still in the Library.
Politics
See also: 1955 South Vietnamese election, 1960 South Vietnamese coup attempt, 1962 South Vietnamese Independence Palace bombing, Buddhist crisis, Huế Vesak shootings, Xá Lợi Pagoda raids, 1963 South Vietnamese coup, Arrest and assassination of Ngô Đình Diệm and 1964 South Vietnamese coup
South Vietnam went through many political changes during its short life. Initially, the nation was a republic with former Emperor Bảo Đại as Head of State. He was unpopular however, largely because monarchical leaders were considered collaborators during French rule and because he had spent his reign absent in France.
In 1955, Prime Minister Ngô Đình Diệm rigged a referendum, which ended with a 98% vote in favour of deposing Bảo Đại. In Saigon, Diệm was credited with 133% of the vote and he went on to proclaim himself the president of the newly formed Republic of Vietnam. Despite successes in politics, economics, and social change in the first 5 years, Diệm quickly became a dictatorial leader. With the support of the United States government and the CIA, ARVN officers led by General Dương Văn Minh staged a coup and killed him in 1963. The military held a brief interim military government until GeneralNguyễn Khánh deposed Minh in a January 1964 coup. Until late 1965, multiple coups and changes of government occurred, with some civilians being allowed to give a semblance of civil rule overseen by a military junta.
In 1965, the feuding civilian government voluntarily resigned and handed power back to the nation's military, in the hope this would bring stability and unity to the nation. An elected constituent assembly including representatives of all the branches of the military decided to switch the nation's system of government to a parliamentary system with a strong President. There was a bicameral National Assembly consisting of a Senate and a House of Representatives, which came into being in 1967. Military rule initially failed to provide much stability however, as internal conflicts and political inexperience caused various factions of the army to launch coups and counter-coups against one another, making leadership very tumultuous. The situation within the ranks of the military stabilised in mid-1965 when the Vietnam Air Force chief Nguyễn Cao Kỳ became Prime Minister, with GeneralNguyễn Văn Thiệu as the figurehead chief of state. As Prime Minister, Kỳ consolidated control of the South Vietnamese government and ruled the country with an iron fist.
In June 1965, Kỳ's influence over the ruling military government was solidified when he forced civilian prime minister Phan Huy Quát from power. Often praising aspects of Western culture in public, Ky was supported by the United States it's and allied nations, though doubts began to circulate among Western officials by 1966 on whether or not Ky could maintain stability in South Vietnam. A repressive leader, Ky was greatly despised by his fellow countrymen. In early 1966, protesters influenced by popular Buddhist monk Thích Trí Quang attempted an uprising in Quang's hometown of Da Nang. The uprising was unsuccessful and Ky's repressive stance towards the nation's Buddhist population continued.
In 1967, South Vietnam held its first elections under the new system. Following the elections, however, it switched back to a presidential system. The military nominated Nguyễn Văn Thiệu as their candidate, and he was elected with a plurality of the popular vote. Thieu quickly consolidated power much to the dismay of those who hoped for an era of more political openness. He was re-elected unopposed in 1971, receiving a suspiciously high 94% of the vote on an 87% turn-out. Thieu ruled until the final days of the war, resigning in April 1975. Dương Văn Minh was the nation's last president and unconditionally surrendered to the Communist forces a few days after assuming office.
South Vietnam was formerly a member of ACCT, Asian Development Bank (ADB), World Bank (IBRD), International Development Association (IDA), International Finance Corporation (IFC), IMF, International Telecommunications Satellite Organization (Intelsat), Interpol, IOC, ITU, League of Red Cross and Red Crescent Societies (LORCS), UNESCO and Universal Postal Union (UPU).
In terms of human rights, Diệm's regime "compared favorably with other Asian governments of the same period in its respect for the person and property of citizens." A summary of human rights under the Thieu regime was provided by Congressman Leo Ryan, who was a strong critic of U.S. policy in Vietnam: "Although South Vietnam is no bastion of democratic principles, the worst charges of widespread repression of fundamental human rights are overblown. There is a vocal, operative political opposition and press. It is not doubted that there are some political prisoners, but neither the populace as a whole nor the opposition political leaders appear to be living in fear of government repression." Political prisoners in South Vietnam numbered only in the thousands. According to Robert F. Turner, "In terms of physical characteristics, the so-called "tiger cages" compared favorably with some isolation facilities in this country. Designed for one prisoner, but, because of overcrowded conditions, often used to imprison three, they measured roughly five by ten feet at the ground and were just under ten feet high. The "pits" were above ground and were protected from the elements by a normal roof ten feet above the ceiling bars. They weren’t good—few prison cells are—but they were far less horrible than we were led to believe by the critics."
Provisional Revolutionary Government
Following the surrender of Saigon to North Vietnamese forces on 30 April 1975, the Viet Cong, or Provisional Revolutionary Government, established itself in Saigon as the government of South Vietnam. However, it had no real autonomy and was under the control of North Vietnam, and was largely seen as a puppet government. The PRG was dissolved in July 1976 when it merged with the Democratic Republic of Vietnam (North Vietnam) to become the current Socialist Republic of Vietnam.
Army
Main article: Army of the Republic of Vietnam
On 26 October 1956, the military was reorganised by the administration of President Ngô Đình Diệm who established the Army of the Republic of Vietnam (ARVN, pronounced "arvin"). Early on, the focus of the army was combating the guerrilla fighters of the Viet Cong, or National Liberation Front, an insurgent movement supplied by North Vietnam. The United States, under President Kennedy sent advisors and a great deal of financial support to aid ARVN in combating the Viet Cong. ARVN and President Diệm began to be criticised by the foreign press when the troops were used to crush southern religious groups like the Cao Đài and Hòa Hảo as well as to raid Buddhist temples, which Diệm claimed were harboring Communist guerrillas.
In 1963, Ngô Đình Diệm was assassinated in a coup d'état carried out by ARVN officers led by Dương Văn Minh ('Big Minh'), supported by the CIA. In the confusion that followed Big Minh took power, but was only the first in a succession of ARVN generals to assume the presidency of South Vietnam in a period of intense political instability. During these years, the United States began taking full control of the war against the NLF and the role of the ARVN became less and less significant. They were also plagued by continuing problems of severe corruption among the officer corps. Although the U.S. was highly critical of them, the ARVN continued to be entirely U.S. armed and funded.
The value of the ARVN was highly questionable in this period. In 1963, at the Battle of Ap Bac, some 1,400 ARVN troops were defeated by only 350 Viet Cong guerrillas. The Battle of Dong Xoai in 1965 was another humiliating ARVN defeat. Generals tended to be political appointees and corruption was rampant.
Starting in 1969, President Nixon started the process of so-called "Vietnamization", withdrawing American forces and leaving the ARVN to fight the war against the North Vietnamese. Slowly, ARVN began to expand from its counter-insurgency role to become the primary ground defense against the Viet Cong and North Vietnamese. From 1969 to 1971 there were about 22,000 ARVN combat deaths per year. Starting in 1968, South Vietnam began calling up every available man for service in the ARVN, reaching a strength of a million soldiers by 1972. In 1970 they performed well in Cambodia and were executing 3 times as many operations as they had during the American war period. However, the officer corps was still the biggest problem, and after the 1973 Paris Peace Accords, the ARVN lacked necessary military supplies and weapons as a result of a cutback of U.S. financial aid and assistance.
Relations with the public also remained poor as their only counter to Viet Cong organising was to resurrect the Strategic Hamlet Program, which many peasants resented. However, forced to carry the burden left by the Americans, the South Vietnamese army actually started to perform rather well, and in 1970 was winning the war against the Communists, though with continued American air support. The exhaustion of the North was becoming evident, and the Paris talks gave some hope of a negotiated peace, if not a victory for the North Vietnamese. Since 1973, the war shifted in favor of the Viet Cong, who were well-equipped, funded and aided by their communist allies, the USSR and the China, than the South was by the Americans.
The most crucial moment of truth for the ARVN came with General Võ Nguyên Giáp's 1972 Easter Offensive, the first all-out invasion of South Vietnam by the communists. It was code-named Nguyễn Huệ after the Vietnamese emperor who defeated the Chinese in 1789. The assault combined infantry wave assaults, artillery and the first massive use of tanks by the North Vietnamese. ARVN took heavy losses, but to the surprise of many, managed to hold their ground.
U.S. President Nixon dispatched more bombers to provide air support for ARVN when it seemed that South Vietnam was about to be overrun. In desperation, President Nguyễn Văn Thiệu fired the incompetent General Hoàng Xuân Lãm and replaced him with ARVN's best commander, General Ngô Quang Trưởng. He gave the order that all deserters would be executed and pulled enough forces together so that the North Vietnamese army failed to take Huế. Finally, largely as a result of U.S. air and naval support, as well as determination by ARVN soldiers, the Easter Offensive was halted.
After the signing of the Paris Peace Accords in 1973, all U.S. military forces withdrew from South Vietnam and theoretically the war officially ended, however clashes between ARVN and Viet Cong forces continued.
In 1975, the North Vietnamese again invaded the South. Lacking U.S. air support, the ARVN could not hold them back. City after city fell to the Communists with ARVN soldiers joining the civilians trying to flee south. The North called this the "Ho Chi Minh Campaign". All resistance crumbled. Faced with few viable options, the South tried to form a coalition government that would be palatable to the Communists, one that favored negotiated peace and neutrality. The new coalition government was headed by General Dương Văn Minh (Big Minh), one of the organisers of the coup in November 1963, with the full support of the CIA and President Kennedy, that killed President Ngô Đình Diệm. General Cao Văn Viên, then Colonel and Commander of the Airborne Brigade, had been captured and held by the Big Minh faction and threatened with execution unless he ordered his troops to join the coup. He refused and was held captive until the end of the coup and was released only because of his close friendship with one of the coup leaders.
Because the new coalition government would be headed by Big Minh, General Vien immediately submitted his resignation to then President of South Vietnam Trần Văn Hương, who succeeded President Thieu as President. President Huong, knowing the 1963 coup history, granted General Vien's resignation request, (Vien had submitted his resignation to President Thieu many times and had always been turned down). General Vien then escaped to the U.S. as a civilian once his resignation was effective and formalised.
The situation in South Vietnam further deteriorated. The ARVN tried to defend Xuân Lộc, their last line of defense before Saigon. The ARVN forces were greatly outnumbered by the advancing North Vietnamese army. Xuân Lộc was taken and on 30 April 1975, initiated the Fall of Saigon. The North Vietnamese army captured the city, placing the Viet Cong flag over the Independence Palace. General Dương Văn Minh, recently appointed president by Trần Văn Hương, unconditionally surrendered the city and government bringing the Republic of Vietnam and also the Army of the Republic of Vietnam to an end.
Media
Radio
There were four AM and one FM radio stations, all of them owned by government (VTVN), named Radio Vietnam. One of them was designated as a nationwide civilian broadcast, another was for military service and the other two stations included a French language broadcast station and foreign language station broadcasting in Chinese, English, Khmer and Thai. Radio Vietnam started its operation in 1955 under then presidentNgo Dinh Diem, and ceased operation on April 30, 1975, with the broadcast of surrender by Duong Van Minh during the Fall of Saigon. The radio stations across the former South were later reused by the communist regime to broadcast their state-run radio service.
Television
Television was introduced to South Vietnam on 7 February 1966 with black-and-white FCC system. Covering major cities in South Vietnam, started with a one-hour broadcast per day then increased to six hours in the evening during the 1970s. There were two main channels:
- THVN-TV (Truyền hình Việt Nam-TV) on channel 9, featuring Vietnamese-language shows, news, and special announcements from Saigon. This entirely Vietnamese-language channel catered to the Vietnamese populace.
- NWB-TV on channel 11, operated by Armed Forces Radio and Television Service, catered to American troops in South Vietnam. Broadcasting entirely in English, it relayed popular US-made shows like The Ed Sullivan Show and The Tonight Show Starring Johnny Carson, and various sports games like the World Series. It also broadcast news and special announcements from the American government and military commanders.
Both channels used an airborne transmission relay system from airplanes flying at high altitudes, called Stratovision.
Newspapers
Christian Science Monitor Saigon correspondent Dan Sutherland observed in 1970 that "Under its new press law, South Vietnam now has one of the freest presses in Southeast Asia, and the daily paper with the biggest circulation here happens to be sharply critical of President Thieu....Since the new press law was promulgated nine months ago, the government has not been able to close down Tin Sang or any other newspaper among the more than 30 now being published in Saigon."[29]
Provinces
Main article: Provinces of the Republic of Vietnam
South Vietnam's capital was Saigon which was renamed Hồ Chí Minh City on 1 May 1975 after unconditionally surrendering to the North.
Before surrendering, the South was divided into forty-four provinces (tỉnh, singular and plural).
Geography
The South was divided into coastal lowlands, the mountainous Central Highlands (Cao-nguyen Trung-phan), and the Mekong Delta. South Vietnam's time zone was one hour ahead of North Vietnam, belonging to the UTC+8 time zone with the same time as the Philippines, Brunei, Malaysia, Singapore, Hong Kong, Macau, China,Taiwan, and the Australian state of Western Australia.
Economy
Main article: Economy of the Republic of Vietnam
South Vietnam maintained a free-market economy and ties to the west. It established an airline under Head of State Bảo Đại named Air Vietnam. The economy was greatly assisted by American aid and the presence of large numbers of Americans in the country between 1961 and 1973. Electrical production increased fourteen-fold between 1954 and 1973 while industrial output increase by an average of 6.9 percent annually. During the same period, rice output increased by 203 percent and the number of students in university increased from 2,000 to 90,000. U.S. aid peaked at $2.3 billion in 1973, but dropped to $1.1 billion in 1974. Inflation rose to 200 percent as the country suffered economic shock due the decrease of American aid as well as the oil price shock of October 1973. The unification of Vietnam in 1976 led to the imposition of North Vietnam's centrally planned economy into the South. The country made no significant economic progress for the next twenty years. After the break-up of the Soviet Union and the end of Soviet aid, the leadership of Vietnam accepted the need for change. Their occupation armies were withdrawn from Laos and Cambodia. Afterward, the country introduced economic reforms that created a market economy in the mid-1990s. The government remains a collective dictatorship under the close control of the Communist Party.
Demographics
In 1970 about 90% of population was Kinh, and 10% was Hoa, Montagnard, French, Khmer, Cham, Eurasians and others
The Vietnamese language was the primary official language and was spoken by the majority of the population. Despite the end of French colonial rule, the French language still maintained a strong presence in South Vietnam where it was used in administration, education (especially at the secondary and higher levels), trade and diplomacy. The ruling elite population of South Vietnam was known to speak French as its primary language. With U.S. involvement in the Vietnam War, the English language was also later introduced to the military and became a secondary diplomatic language. Languages spoken by minority groups included Chinese, Khmer, and other languages spoken by Montagnard groups.
The religion of the majority of the population was Buddhism influenced by Confucian philosophy, which was practiced by about 80% of the population. A significant Roman Catholic minority included many ruling members of the state and during the Ngô administration, the government was often biased towards Catholics in public service and military promotions, as well as in the allocation of land, business favors and tax concessions. Many civilians also converted to Catholicism to avoid discrimination by the government or to receive special government benefits. Tensions between the Buddhist majority and pro-Catholic administration and the Catholic population escalated into the Buddhist crisis in which civil unrest severely weakened the government and led to U.S. opposition of the Ngô administration. The crisis ended with the arrest and assassination of President Ngô Đình Diệm in November 1963. The Catholic population was then discriminated in turn by the Buddhist majority in following administrations and declined as many converted to Buddhism. Other minority religions included Cao Đài, Hòa Hảo and animism practiced by hill tribes.
Culture
Cultural life was strongly influenced by China until French domination in the 18th century. At that time, the traditional culture began to acquire an overlay of western characteristics. Many families had three generations living under one roof. The emerging South Vietnamese middle class and youth in the 1960s became increasingly more Westernised, and followed American cultural and social trends, especially in music, fashion and social attitudes in major cities like Saigon.
See also
- Republic of Vietnam Navy
- Republic of Vietnam Military Forces
- Vietnam Air Force
- Republic of Vietnam Marine Corps
- Air Vietnam
- Civilian Irregular Defense Group
- Independence Palace
- Leaders of South Vietnam
- Vietnam
- Vietnam War
- Flag of South Vietnam
- National anthem of South Vietnam
Preceded by State of Việt Nam | Republic of Việt Nam 1955–1975 | Succeeded by Provisional Revolutionary Government |
Notes
- ^ ab c The Republic of Vietnam was proclaimed on October 26, 1955 with Ngô Đình Diệm as its first president. Its sovereignty was recognized by the United States and by some eighty-seven other nations. It had membership in several special committees of the United Nations, and would have been a member of the United Nations itself had it not been for a Soviet veto in 1957.
-VIDEO:Histoire du Vietnam_(on Vimeo).
(1 sur 6) La perle de l’empire +
(2 sur 6)La guerre oubliée 1945-1952 +
(3 sur 6)Dien Bien Phu-1953-1954+
(4 sur 6)Oncle Sam contre Oncle Ho 1954-1967+
(5 sur 6)En direct de Saigon 1967-1970+
(6 sur 6)Adieu Saigon-1970-1975.
-The History of Southeast Asia: Every Year :
-VIDEO :Saigon 1970 HD rare movie footage
-VIDEO :Phim xưa Sài Gòn sống động thời 1970
-VC tấn công Sài Gòn vào ngày Tết Mậu Thân ( 1968 ):
-VIDEO :Trận Tết Mậu Thân tại Sài Gòn ( 1968 )_CBS News In SAIGON
The QLVNCH was formally established on December 30, 1955 by the Strongman and republican first President of the Republic of Vietnam (known simply as ‘South Vietnam’) Ngo Dinh Diem, which he declared on 26 October that year after winning a rigged referendum for either making South Vietnam a constitutional monarchy, or a presidential republic. Created out from ex-French Union Army colonial Indochinese auxiliary units (French: Supplétifs), gathered earlier on July 1951 into the French-led Vietnamese National Army – VNA(Vietnamese: Quân Đội Quốc Gia Việt Nam – QĐQGVN), Armée Nationale Vietnamiènne (ANV) in French, the armed forces of the new state consisted in the mid-1950s of ground, air, and naval branches of service, respectively:
- Army of the Republic of Vietnam (ARVN)
- Republic of Vietnam Air Force (VNAF)
- Republic of Vietnam Navy (VNN)
Their roles were defined as follows: to protect the sovereignty of the free Vietnamese nation and that of the Republic; to maintain the political and social order and the rule of law by providing internal security; to defend the newly independent Republic of Vietnam from external (and internal) threats; and ultimately, to help reunify Vietnam – divided since the Geneva Accords in July 1955 into two transitional states, one at the north ruled by Ho Chi Minh’sCommunist Viet Cong regime and the other in the south under Diem’s anti-communist government.
During the chaotic final weeks of the Vietnam War, the North Vietnamese Army closes in on Saigon as the panicked South Vietnamese people desperately attempt to escape. On the ground, American soldiers and diplomats confront the same moral quandary: whether to obey White House orders to evacuate U.S. citizens only--or to risk treason and save the lives of as many South Vietnamese citizens as they can.
-
During the chaotic final weeks of the Vietnam War, the North Vietnamese Army closes in on Saigon as the panicked South Vietnamese people desperately attempt to escape. On the ground, American soldiers and diplomats confront the same moral quandary: whether to obey White House orders to evacuate U.S. citizens only--or to risk treason and save the lives of as many South Vietnamese citizens as they can.
-View: Letter from President Nixon to President Nguyen Van Thieu of the Republic of Vietnam, January 5, 1973:
....."Shoud you decide, as I trust you will, to go with us, you have my assurance of continued assistance in the post-settlement period and that We will respond with full force should the settlement be violated by North Vietnam. So once more I conclude with an appeal to you to close ranks with us." - Ông nên quyết định, như những gì tôi tin tưởng, là ông sẽ cùng với tôi đi trên một con đường, mà nơi ấy ông có sự bảo đảm của tôi về sự hỗ trợ thời kỳ sau hiệp định và chúng tôi sẽ đáp trả bằng tất cả sức mạnh quân sự của Hoa Kỳ nếu Bắc Việt vi phạm hiệp định Paris.Vì vậy, một lần nữa, tôi kêu gọi ông hãy sát cánh với chúng tôi."
....."Shoud you decide, as I trust you will, to go with us, you have my assurance of continued assistance in the post-settlement period and that We will respond with full force should the settlement be violated by North Vietnam. So once more I conclude with an appeal to you to close ranks with us." - Ông nên quyết định, như những gì tôi tin tưởng, là ông sẽ cùng với tôi đi trên một con đường, mà nơi ấy ông có sự bảo đảm của tôi về sự hỗ trợ thời kỳ sau hiệp định và chúng tôi sẽ đáp trả bằng tất cả sức mạnh quân sự của Hoa Kỳ nếu Bắc Việt vi phạm hiệp định Paris.Vì vậy, một lần nữa, tôi kêu gọi ông hãy sát cánh với chúng tôi."
No event in American history
is more misunderstood
than the Vietnam War.
It was misreported then,
and it is misremembered now.
---Richard M. Nixon
Let us understand:
North Vietnam cannot defeat
or humiliate the United States.
Only Americans can do that.
---Richard M. Nixon
is more misunderstood
than the Vietnam War.
It was misreported then,
and it is misremembered now.
---Richard M. Nixon
Let us understand:
North Vietnam cannot defeat
or humiliate the United States.
Only Americans can do that.
---Richard M. Nixon
-VIDEO :NGUYEN VAN THIEU Président de la République du Vietnam_ina.fr.(05 avril 1973)
Portrait du Général N'GUYEN Van Thieu Président de la République du Vietnam . La caméra le suit pendant une journée de travail : petit déjeuner avec sa femme tout en travaillant, réunions, lisant l'épître dans une petite chapelle privée, cérémonie bouddhiste avec les anciens costumes impériaux, à son bureau, distribution de trophés à des sportifs, conseil des généraux, avec les soldats de son armée, dans son avion présidentiel . Mais aussi détente avec une séquence où on le voit pêcher sur son bateau . Images de sa femme pendant une visite des prisonniers militaires libérés par les communistes, une visite dans un hôpital et interview .Tout au long du reportage le Président est interviewé et répond en français : il parle de lui, de son enfance, de ses goûts, mais aussi de ses convictions politiques " j'aime la mer ... j'ai fait la marine marchande ...je préconise une réunification pacifique ...c'est difficile de prédire tant que les communistes sont là ...- photos de son mariage, photos du Président jeune, en costume militaire .
Portrait du Général N'GUYEN Van Thieu Président de la République du Vietnam . La caméra le suit pendant une journée de travail : petit déjeuner avec sa femme tout en travaillant, réunions, lisant l'épître dans une petite chapelle privée, cérémonie bouddhiste avec les anciens costumes impériaux, à son bureau, distribution de trophés à des sportifs, conseil des généraux, avec les soldats de son armée, dans son avion présidentiel . Mais aussi détente avec une séquence où on le voit pêcher sur son bateau . Images de sa femme pendant une visite des prisonniers militaires libérés par les communistes, une visite dans un hôpital et interview .Tout au long du reportage le Président est interviewé et répond en français : il parle de lui, de son enfance, de ses goûts, mais aussi de ses convictions politiques " j'aime la mer ... j'ai fait la marine marchande ...je préconise une réunification pacifique ...c'est difficile de prédire tant que les communistes sont là ...- photos de son mariage, photos du Président jeune, en costume militaire .
-MOVIE :Cuốn Theo Chiều Gió - Gone With The Wind(1939)
-VIDEO :Giã biệt Sài Gòn: Thúy Nga video 10 Part1
-Giã biệt Sài Gòn: Thúy Nga video 10 Part 2
-VIEW :Hình Ảnh Cũ_Những Địa Danh Của VNCH
-VIDEO :CÔ GÁI VIỆT_Nhạc & Lời: HÙNG LÂN
-
-VIEW :PHOTOS OF South VN's 2nd Republic by Various Authors_Đệ nhị Cộng hòa Việt Nam (1967-1975) là chính thể dân sự của Việt Nam Cộng hòa thành lập trên cơ sở của bản Hiến pháp tháng 4 năm 1967 và cuộc bầu cử tháng 9 năm 1967. Ngày 1 tháng 11 năm 1967 được xem là ngày chính thức thành lập nền Đệ nhị Cộng hòa.
Đệ nhị Cộng hòa chấm dứt khi Tổng thống Dương Văn Minh ra lệnh đầu hàng Việt Cộng vào ngày 30 tháng 4 năm 1975.
-VIEW :PHOTOS OF South VN's 2nd Republic by Various Authors_Đệ nhị Cộng hòa Việt Nam (1967-1975) là chính thể dân sự của Việt Nam Cộng hòa thành lập trên cơ sở của bản Hiến pháp tháng 4 năm 1967 và cuộc bầu cử tháng 9 năm 1967. Ngày 1 tháng 11 năm 1967 được xem là ngày chính thức thành lập nền Đệ nhị Cộng hòa.
Đệ nhị Cộng hòa chấm dứt khi Tổng thống Dương Văn Minh ra lệnh đầu hàng Việt Cộng vào ngày 30 tháng 4 năm 1975.
-VIEW :Nền giáo dục ở miền nam 1954-1975 (trích) – Nguyễn Thanh Liêm
-GIÁO DỤC MIỀN NAM VIỆT NAM (1954-1975) TRÊN CON ĐƯỜNG XÂY DỰNG VÀ PHÁT TRIỂN_Trần Văn Chánh[1]
-Vietnam Documentary in Video :
-VIDEO_Click on >>: Miền Nam Việt Nam trứơc 1975.(Du Học Mỹ - Vì sao Việt Kiều không chấp nhận Cờ Đỏ Sao Vàng ?)
-VIDEO:HÌNH ẢNH SÀI GÒN_SLIDESHOWS
-Mời vào xem: Slideshow : PHOTOS_Ngày xửa ngày xưa_ Vietnam.
-Mời vào xem: ẢNH XƯA HIẾM QUÝ_flickr_manhhai
m Đoan
-VIDEO :Một vòng Sài Gòn Chợ Lớn xưa :đường xưa lối cũ (before 1975)
-Asia 31 Chien tranh va hoa binh Full dvd1 :
-Asia 31 Chien tranh va hoa binh Full dvd2 :
- Phim tài liệu :
-Miền Nam trứơc 1975 Và sau khi Cộng Sản Bắc Việt xâm lược:
-MỜI XEM : Nam Việt Nam trong những ngày gần 30/4/1975_(4 pages of historic photos)
-VIDEO :Giã biệt Sài Gòn
-VIDEO :Mike Wallace's interview with Frank Snepp about his book "Decent Interval"_(2013)
-The Truth about the Vietnam War :
-VIEW:South Vietnam Photos_flickr
-VIEW:South Vietnam Photos_flickr |
Trận Đánh Quyết Tử trên Cầu Saigon 30-4-1975
-VIDEO :Người Việt Nam Tỵ Nạn Cộng Sản - Bến bờ tự do
-VIDEO : Chúng Ta đi mang theo Quê Hương _Playlist.
-VIDEO :Phim Tài Liệu TỘI ÁC CỘNG SẢN
Việt Nam Cộng hòa
|
Việt Nam Cộng hòa (1955–1975) là một cựu chính thể được thành lập từ Quốc gia Việt Nam (1949–1955), về danh nghĩa tuyên bố chủ quyền trên toàn bộ lãnh thổ Việt Nam, trên thực tế chỉ kiểm soát một phần lãnh thổ ở phía nam vĩ tuyến 17 ngay sau khi thành lập. Từ khi có Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam (năm 1960) và hậu thân là Cộng hòa miền Nam Việt Nam (năm 1969), Việt Nam Cộng hòa là một trong hai chính thể cùng tồn tại ở miền Nam Việt Nam, quản lý các vùng lãnh thổ không thuộc phạm vi quản lý của Mặt trận Dân tộc Giải phóng và Cộng hòa miền Nam Việt Nam. Sau chiến dịch Mùa Xuân 1975, Việt Nam Cộng hòa sụp đổ và toàn bộ miền Nam Việt Nam thuộc kiểm soát của Cộng hòa miền Nam Việt Nam. Cộng hòa miền Nam Việt Nam và Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã cùng nhau tiến hành cuộc Tổng tuyển cử năm 1976 vào ngày 25 tháng 04 năm 1976 để bầu ra Quốc hội và Chính phủ thống nhất cho cả hai miền. Đây là cuộc Tổng tuyển cử thứ hai được diễn ra trên toàn hai miền của Việt Nam, sau cuộc Tổng tuyển cử đầu tiên diễn ra vào năm 1946 Vào ngày 2 tháng 7 năm 1976, Quốc hội chung quyết định thành lập nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam dựa trên cơ sở kế thừa Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và Cộng hòa Miền Nam Việt Nam.
Lịch sử
Quốc gia Việt Nam 1949-1955
Đệ nhất Cộng hòa 1955-1963
Sau Cuộc trưng cầu dân ý miền Nam Việt Nam, 1955, thủ tướng Ngô Đình Diệm đánh bại quốc trưởng Bảo Đại để lên nắm quyền trở thành Quốc trưởng Quốc gia Việt Nam.[2] Sau đó, Quốc gia Việt Nam tổ chức bầu cử Quốc hội Lập hiến. Quốc hội này ban hành Hiến pháp thành lập Việt Nam Cộng hòa trên cơ sở kế thừa Quốc gia Việt Nam, thủ đô là thành phố Sài Gòn, ngày ban hành Hiến pháp 26 tháng 10 trở thành ngày Quốc khánh của Đệ nhất Cộng hòa. Việt Nam Cộng hòa theo thể chế chính trị đa đảng, kinh tế tư bản chủ nghĩa và được Mỹ giúp đỡ, bảo vệ để chống lại Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Namtại miền Nam.
Dưới thời Tổng thống Ngô Đình Diệm, chính quyền đi theo chủ nghĩa Cần lao Nhân vị. Trong khoảng 5 năm, Việt Nam Cộng hòa đã có một số thành tựu: xã hội ổn định, kinh tế phát triển, định cư gần 1 triệu dân di cư từ miền Bắc, thành lập Viện Đại học Huế...
Tuy nhiên, chính quyền Tổng thống Ngô Đình Diệm bị giới đối lập xem là chính phủ độc tài gia đình trị, dần dần có nhiều mâu thuẫn nội bộ. Từ năm 1955 và đặc biệt là từ 1959, cùng với sự hậu thuẫn của Hoa Kỳ (do lo ngại ảnh hưởng của chủ nghĩa cộng sản), chính quyền Ngô Đình Diệm thực hiện chính sách đàn áp người cộng sản, tố cộng diệt cộng trên toàn bộ Nam Việt Nam, dựa theo Luật 10-59 (đạo luật nhằm trừng trị các hành động phá hoại an ninh quốc gia, mạng sống và tài sản của nhân dân, và quy định việc thiết lập các phiên tòa quân sự đặc biệt).Phong trào Đồng khởi năm 1960 (do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo) và cuộc đảo chính hụt năm 1960 là những đòn giáng mạnh vào chế độ. Sự kiện Phật Đản năm 1963, việc cấm treo cờ Phật giáo ở Huế đã gây ra phản ứng mạnh mẽ từ các Phật tử, dẫn đến các hoạt động đàn áp Phật giáo của chính quyền. Việc Thượng toạ Thích Quảng Đức tự thiêu giữa đường phố Sài Gòn cùng những phát biểu của bà Ngô Đình Nhu (tức dân biểu Trần Lệ Xuân) làm chế độ Ngô Đình Diệm bị báo chí phương Tây đả kích kịch liệt và mất hết mọi sự ủng hộ từ phương Tây.
Ngày 1 tháng 11 năm 1963, nền Đệ nhất Cộng hòa bị lật đổ bởi một nhóm quân nhân dưới sự chỉ huy của một số tướng lĩnh (trong đó có tướng Dương Văn Minh); về sau, ngày này được xem là ngày Quốc khánh của Đệ nhị Cộng hòa Việt Nam. Cả 3 anh em Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu và Ngô Đình Cẩn đều bị giết. Theo như hồi ký của bộ trưởng Bộ quốc phòng Mỹ Robert McNamara, chính CIA đã hậu thuẫn cho việc lật đổ này và McNamara xem đó là một sai lầm nghiêm trọng mà Hoa Kỳ mắc phải. Tuy nhiên việc sát hại ba anh em Diệm-Nhu-Cẩn không phải là chủ trương của Hoa Kỳ.
Kể từ đây, sự phụ thuộc của Việt Nam Cộng hòa vào viện trợ của Hoa Kỳ, về tài chính cũng như về quân sự, nhất là theo quan điểm một số người, sự can thiệp của tòa đại sứ Mỹ vào công việc nội bộ về chính trị và quân sự của Việt Nam Cộng hòa ngày càng lên cao.
Thời kỳ quân quản 1963-1967
Tiếp sau đó là giai đoạn khủng hoảng lãnh đạo chính trị ở miền Nam bởi một loạt đảo chính liên tiếp cho đến khi tướng Nguyễn Văn Thiệu thiết lập nền Đệ nhị Cộng hòa Việt Nam. Trong thời gian 20 tháng miền Nam phải chứng kiến hơn 10 biến cố chính trị (chỉnh lý 1964 của tướng Nguyễn Khánh; thành lập Tam đầu chế; phong trào chống Hiến chương Vũng Tàu; chính phủ dân sự Trần Văn Hương lên rồi đổ; chính phủ dân sự Phan Huy Quát lên rồi đổ; đảo chính hụt ngày13 tháng 9, 1964 của tướng Dương Văn Đức và Lâm Văn Phát; đảo chính hụt ngày 20 tháng 2, 1965 của đại tá Phạm Ngọc Thảo). Phe quân đội lần lượt truất phế nhau cùng những chính phủ dân sự được dựng lên rồi phải rút lui. Cùng khi đó về mặt xã hội, các khối Phật giáo và Công giáo nhiều lần xuống đường biểu tình làm áp lực. Về mặt pháp lý bản Hiến pháp năm 1956 bị vô hiệu hóa. Thay vào đó là một loạt hiến chương có tính cách tạm thời như:
- Hiến chương 4 tháng 11 năm 1963
- Hiến chương 7 tháng 2 năm 1964
- Hiến chương 16 tháng 8 năm 1964 (thường gọi là Hiến chương Vũng Tàu)
- Hiến chương 20 tháng 10 năm 1964.
Về mặt quân sự, Việt Nam Cộng hòa, Hoa Kỳ cùng với các đồng minh tiếp tục chiến đấu chống lại các hoạt động quân sự của lực lượng Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam do Liên Xô, Trung Quốc và khối xã hội chủ nghĩa hậu thuẫn trong Chiến tranh Việt Nam.
Thứ tự sự kiện mở đầu | Hội đồng giám sát, cố vấn | Lãnh đạo quân đội | Thủ tướng chính phủ dân sự | thời gian |
---|---|---|---|---|
1. Đảo chính 1.11.1963 | Hội đồng Quân nhân Cách mạng | Dương Văn Minh | Nguyễn Ngọc Thơ | 11.1963-01.1964 |
2. Chỉnh lý 30.01.1964 | Hội đồng Quân nhân Cách mạng | Nguyễn Khánh | 01.1964-08.1964 | |
3. Cải tổ 28.06.1964 | Ủy ban lãnh đạo lâm thời (Tam đầu chế) | Nguyễn Khánh | Nguyễn Khánh | 08.1964-10.1964 |
4. Hiến chương 10.1964 | Thượng Hội đồng Quốc gia (dân sự) | Nguyễn Khánh | Trần Văn Hương | 10.1964-01.1965 |
5. Chính phủ Trần Văn Hương giải tán 27.01.1965 | Hội đồng Quân lực | Nguyễn Khánh | Phan Huy Quát | 02.1965-06.1965 |
6. Chính phủ Phan Huy Quát giải tán 14.06.1965 | Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia | Nguyễn Văn Thiệu | Nguyễn Cao Kỳ | 06.1965-09.1967 |
Đệ nhị Cộng hòa 1967-1975
Tháng 6 năm 1966 (?), Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia do tướng Nguyễn Văn Thiệu và Nguyễn Cao Kỳ điều hành tuyên bố mở cuộc bầu cử Quốc hội lập hiến vào ngày 3 tháng 9. Theo đó 118 đại biểu đắc cử gồm nhiều thành phần và đến 1 tháng 4 năm 1967 thì ra tuyên cáo bản Hiến pháp Đệ nhị Cộng hòa Việt Nam. Hiến pháp này là cơ sở pháp lý của Việt Nam Cộng hòa cho đến 30 tháng 4 năm 1975
Cuộc tổng tuyển cử tổng thống và Quốc hội diễn ra ngày 3 tháng 9 năm 1967 với 11 liên danh tranh cử trong đó có những ứng cử viên như chính trị gia kỳ cựu như Phan Khắc Sửu và Trần Văn Hương. Trong số hơn sáu triệu cử tri thì năm triệu người đi bầu, tức tỷ lệ 80%. Liên danh Nguyễn Văn Thiệu-Nguyễn Cao Kỳ đắc cử với 35% số phiếu. Về nhì là luật sư Trương Đình Dzu với 17%.
Tháng 6 năm 1969, trong vùng kiểm soát của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam đã diễn ra Đại hội đại biểu quốc dân và thành lập ra Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam, do Huỳnh Tấn Phát làm chủ tịch và Hội đồng Cố vấn do Nguyễn Hữu Thọ làm chủ tịch.
Năm 1971 là cuộc Tổng Tuyển cử thứ nhì của nền Đệ nhị Cộng hòa. Kỳ này Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu tái đắc cử nhiệm kỳ thứ hai một cách dễ dàng vì không có đối thủ nào khác ra tranh cử. Khi sự việc này xảy ra, nhiều người cho là do điều luật mới thông qua ngày 3 Tháng Sáu năm 1971 nhằm hạn chế khả năng tham gia của ứng cử viên đối lập. Theo đó thì ứng cử viên phải có 40 chữ ký ủng hộ của dân biểu hay nghị sĩ Quốc hội và 100 chữ ký của các thành viên trong hội đồng tỉnh. Dương Văn Minh và Nguyễn Cao Kỳ vì không thỏa mãn được quy định trên đã phải rút tên, chỉ còn Nguyễn Văn Thiệu là ứng cử viên duy nhất trong cuộc bầu cử.
Vào năm 1973, sau Hiệp định Paris (được thảo luận giữa bốn bên tham chiến là Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Hoa Kỳ, Cộng hòa Miền Nam Việt Nam và Việt Nam Cộng hòa), quân đội Hoa Kỳ đã rút khỏi Việt Nam. Việt Nam Cộng hòa cố gắng trì hoãn việc ký kết hiệp định, nhưng phía Mỹ đã có quyết định dứt khoát về việc này và gây áp lực cho chính phủ Việt Nam Cộng hòa. Cuối cùng, Việt Nam Cộng hòa phải chấp nhận ký kết hiệp định.
Bị mất viện trợ về tài lực và quân sự từ phía Hoa Kỳ, Việt Nam Cộng hòa không thể tự đứng vững được. Năm 1975, sau khi thất thủ Ban Mê Thuột (nay gọi là Buôn Ma Thuột), trước sự tấn công mãnh liệt của Quân Giải phóng, cộng thêm các sai lầm chiến lược, quân đội Việt Nam Cộng hòa đã nhanh chóng tan rã, mất quyền kiểm soát lãnh thổ. Nhiều tướng lãnh cao cấp Việt Nam Cộng hòa đã tự ý rời bỏ hàng ngũ. Tổng thống Dương Văn Minh, người được đề cử chức vụ này vào ngày 29 tháng 4 năm 1975, đã ra lệnh đầu hàng vô điều kiện trước Quân Giải phóng và Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam vào ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Chính quyền Việt Nam Cộng hòa bị giải thể và Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam thay thế và kế thừa chính quyền Việt Nam Cộng hòa quản lý miền Nam Việt Nam. Chính phủ mới này nằm dưới sự chỉ đạo của Đảng Lao động Việt Nam cho đến khi nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam được thành lập, sáp nhập hai chính phủ. Cộng hòa miền Nam Việt Nam và Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã cùng nhau tiến hành cuộc Tổng tuyển cử năm 1976 vào ngày 25 tháng 04 năm 1976 để bầu ra Quốc hội và Chính phủ thống nhất cho cả hai miền. Đây là cuộc Tổng tuyển cử thứ hai được diễn ra trên toàn hai miền của Việt Nam, sau cuộc Tổng tuyển cử đầu tiên diễn ra vào năm 1946. Vào ngày 2 tháng 7 năm 1976, Quốc hội chung quyết định thành lập nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam dựa trên cơ sở kế thừa Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và Cộng hòa Miền Nam Việt Nam.
Tổ chức chính quyền Việt Nam Cộng hòa thời Đệ nhị Cộng hòa
Hiến pháp 1967 xác lập cơ cấu tổ chức chính quyền Việt Nam Cộng hòa rất hoàn chỉnh, theo mô hình của nhà nước Hoa Kỳ. Hiến pháp Việt Nam Cộng hòa đã thể hiện khá đầy đủ tinh thần của chủ nghĩa hợp hiến.
Lập pháp
Quyền lập pháp thuộc về Quốc hội với Hạ nghị viện (159 thành viên được gọi là dân biểu với nhiệm kỳ 4 năm) và Thượng nghị viện (60 thành viên được gọi lànghị sĩ, nhiệm kỳ 6 năm). Thượng viện được bầu theo liên danh. Một liên danh có thể có ứng cử viên từ nhiều vùng khác nhau nhưng chung một liên danh. Hạ viện thì chọn theo số phiếu từng địa phương căn cứ trên dân số. Tính đến năm 1974 thì mỗi dân biểu đại diện khoảng 50.000 cử tri. Cử tri đầu phiếu trực tiếp để chọn đại biểu ở Hạ viện và Thượng viện. Nhiệm kỳ cuối cùng của Hạ viện bắt đầu ngày 29 Tháng Tám năm 1971, và đáng ra sẽ kết thúc vào Tháng Tám năm 1975. Thượng viện thì phân nửa bắt đầu nhiệm kỳ Tháng Tám năm 1970, sẽ kết thúc năm 1976. Phân nửa kia bắt đầu Tháng Tám năm 1973, đáng ra sẽ kết thúc năm 1979.
Trong 159 ghế Hạ viện thì có 6 ghế dành riêng cho người Việt gốc Miên, 6 ghế cho người Thượng, 2 ghế cho người thiểu số di cư từ thượng du miền Bắc, và 2 ghế cho người Chàm.
Quốc hội có những quyền hạn sau:
- Biểu quyết các đạo luật
- Phê chuẩn các hiệp ước và hiệp định quốc tế
- Quyết định việc tuyên chiến và nghị hòa, quyết định tuyên bố tình trạng chiến tranh
- Kiểm soát chính phủ trong việc thi hành chính sách quốc gia
- Hợp thức hóa sự đắc cử của dân biểu hoặc nghị sĩ quốc hội
- Quyền khuyến cáo thay thế từng phần hay toàn thể Chính phủ với đa số 2/3 tổng số dân biểu và nghị sĩ. Nếu Tổng thống không có lý do đặc biệt để khước từ, sự khuyến cáo sẽ có hiệu lực. Trong trường hợp Tổng thống khước từ, Quốc hội có quyền chung quyết sự khuyến cáo với đa số 3/4 tổng số dân biểu và nghị sĩ.
Ở tỉnh, thị xã có Hội đồng tỉnh, thị xã, Đô thành Sài Gòn có Hội đồng Đô thành, đều do dân bầu trực tiếp với nhiệm kỳ 3 năm; thành viên Hội đồng gọi là nghị viên. Các Hội đồng này có thẩm quyền quyết định ngân sách và các vấn đề dân sinh của địa phương.
Hành pháp
Tổng thống
Tổng thống là người nắm quyền hành pháp, do dân bầu lên với nhiệm kỳ 4 năm và có những quyền hạn sau:
- Ban hành các đạo luật
- Hoạch định chính sách quốc gia
- Bổ nhiệm Thủ tướng và các thành viên của Chính phủ, cải tổ một phần hay toàn bộ Chính phủ (hoặc tự ý, hoặc sau khi có sự khuyến cáo của Quốc hội)
- Bổ nhiệm các đại sứ, các tỉnh trưởng, thị trưởng, đô trưởng
- Chủ tọa Hội đồng Tổng trưởng
- Tổng tư lệnh tối cao của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa
- Chủ tịch Hội đồng An ninh Quốc gia
- Ký kết và ban hành các hiệp ước và hiệp định quốc tế
- Tuyên bố tình trạng báo động, giới nghiêm bằng sắc luật.
Sau vụ tu chính hiến pháp Tháng Giêng năm 1974 thì nhiệm kỳ tổng thống đổi từ 4 thành 5 năm. Ngoài ra tổng thống và phó tổng thống được phép tái đắc cử 2 lần thay vì 1 lần.
Phó Tổng thống
Phó Tổng thống có những nhiệm vụ sau:
- Chủ tịch Hội đồng Văn hóa Giáo dục
- Chủ tịch Hội đồng Kinh tế Xã hội
- Chủ tịch Hội đồng các Sắc tộc.
Phó Tổng thống không được kiêm nhiệm một chức vụ nào trong Chính phủ.
Chính quyền Trung ương
Thủ tướng điều khiển Chính phủ và các cơ cấu hành chính quốc gia. Thủ tướng chịu trách nhiệm về sự thi hành chính sách quốc gia trước Tổng thống.
Thủ tướng do Tổng thống bổ nhiệm.
Chính quyền Trung ương được tổ chức thành 19 Bộ; đứng đầu mỗi bộ là tổng trưởng:
- Bộ Ngoại giao
- Bộ Quốc phòng
- Bộ Nội vụ
- Bộ Thông tin
- Bộ Chiêu hồi
- Bộ Tài chánh
- Bộ Kinh tế
- Bộ Tư pháp
- Bộ Phát triển Nông thôn
- Bộ Cải cách Điền địa và Pháp triển Nông–Ngư nghiệp
- Bộ Công chánh
- Bộ Giao thông và Bưu điện
- Bộ Giáo dục
- Bộ Y tế
- Bộ Xã hội
- Bộ Lao động
- Bộ Cựu chiến binh
- Bộ Phát triển Sắc tộc
- Bộ Đặc trách liên lạc Quốc hội
Ngoài ra còn có 3 Quốc vụ khanh:
- Quốc vụ khanh đặc trách văn hóa
- Quốc vụ khanh đặc trách tái thiết và phát triển
- Văn phòng Quốc vụ khanh
Đứng đầu các Bộ là các Tổng trưởng hoặc Bộ trưởng. Các Tổng trưởng và Bộ trưởng là các thành viên của Chính phủ, thành viên của Hội đồng Nội các (Hội đồng Tổng trưởng).
Các Tổng trưởng, Bộ trưởng do Thủ tướng đề cử lên Tổng thống, Tổng thống bổ nhiệm.
Thủ tướng và các thành viên Chính phủ có thể tham dự các phiên họp của Quốc hội hoặc của các Uỷ ban để trình bày và giải quyết về các vấn đề liên quan đến chính sách quốc gia và sự thi hành các chính sách quốc gia do Tổng thống hoạch định.
Chính quyền địa phương
- Đô thành Sài Gòn, thị xã: đứng đầu là đô trưởng, thị trưởng
- Cấp tỉnh: đứng đầu là tỉnh trưởng. Vào thời Đệ nhị Cộng hòa thì tỉnh trưởng là quân nhân. Phó tỉnh trưởng mới là dân sự.
- Cấp quận (tương đương quận hay huyện ngày nay): đứng đầu là quận trưởng
- Cấp xã: đứng đầu là xã trưởng
Tư pháp
Luật pháp
Luật pháp Việt Nam Cộng hòa được xây dựng căn cứ theo Bộ Hoàng Việt Hộ luật (1936-39) do triều đình Huế ban hành ở Trung Kỳ cùng Bộ Dân luật Giản yếu (1883) áp dụng ở Nam Kỳ, sau châm chước thêm một số điều khoản của Bộ Dân luật Bắc Kỳ (1931). Hình luật thì có Bộ Hoàng Việt Hình luật (1933), Tố tụng tu chính của Trung Kỳ (1935) và Hình luật Nam Kỳ Canh cải (1912). Di sản luật pháp từ thời Pháp thuộc dần được thống nhất thành một bộ luật cho toàn quốc năm 1972 với tên Bộ Hình luật Việt Namban hành ngày 20 Tháng Chạp năm 1972. Theo đó có năm hạng:
- Bộ luật Hình sự tố tụng; Bộ luật này đã được Tổng thống Việt Nam Cộng hòa ban hành qua Sắc luật số 027/TT-SLU
- Bộ Dân luật; Sắc luật số 028/TT/SLU
- Bộ Quân luật và các văn kiện thi hành của Bộ Quốc phòng
- Bộ luật Dân sự và Thương sự tố tụng; Sắc luật số 030/TT/SLU
- Bộ luật Thương mại 1972. Phần này gồm 5 quyển và 1051 điều quy định các điều khoản tổng quát về nhà buôn, nhiệm vụ của các nhà buôn và các cửa hàng thương mại; thương hội; hành vi thương mại; thương mại hàng hải; khánh tận, phá sản và thanh toán tư pháp.
Cơ quan Tư pháp Trung ương
Tối cao Pháp viện Việt Nam Cộng hòa gồm 9 thẩm phán, sau tăng thành 15 thẩm phán do Quốc hội tuyển chọn và Tổng thống bổ nhiệm. Nhiệm kỳ của thẩm phán Tối cao Pháp viện là 6 năm. Tối cao Pháp viện có những quyền hạn sau đây:
- Giải thích Hiến pháp, phán quyết về tính hợp hiến hay không hợp hiến của các Đạo luật, Sắc luật, Sắc lệnh, Nghị định, Quyết định hành chính
- Phán quyết về việc giải tán một chính đảng có chủ trương và hành động chống lại chính thể cộng hòa.
Những quyết định của Tối cao Pháp viện tuyên bố một đạo luật không hợp hiến hoặc giải tán một chính đảng phải được 3/4 tổng số thẩm phán tán thành.
Ở cấp Trung ương, ngoài Tối cao Pháp viện còn có Đặc biệt Pháp viện và Giám sát viện.
Đặc biệt Pháp viện gồm có Chủ tịch Tối cao Pháp viện và 10 dân biểu, nghị sĩ, có thẩm quyền truất quyền Tổng thống, Phó Tổng thống, Thủ tướng, Tổng trưởng, Bộ trưởng, thẩm phán Tối cao Pháp viện trong trường hợp can tội phản quốc và các trọng tội khác.
Giám sát viện (tiếng Anh: Inspectorate General) gồm từ 9-18 giám sát viện, 1/3 do Quốc hội, 1/3 do Tổng thống và 1/3 do Tối cao Pháp viện chỉ định.
Giám sát viện có thẩm quyền:
- Thanh tra, kiểm soát và điều tra nhân viên các cơ quan công quyền và tư nhân can tội tham nhũng, đầu cơ, hối mại quyền thế
- Kiểm kê tài sản của nhân viên các cơ quan công quyền, kể cả Tổng thống, Phó Tổng thống, Thủ tướng, dân biểu, Nghị sĩ và Chủ tịch Tối cao Pháp viện
- Có quyền đề nghị các biện pháp chế tài và kỷ luật hoặc yêu cầu truy tố trước toà án có thẩm quyền những đương sự phạm lỗi
- Thẩm tra kế toán các cơ quan công quyền và hợp doanh.
Cơ quan Tư pháp địa phương
Ở địa phương, có các toà án thường (gồm các toà Thượng thẩm, toà Đại hình, toà Sơ thẩm, tòa Hòa giải, toà Vi cảnh) và các toà án đặc biệt (gồm các toà Hành chính, toà Lao động, toà án Điền địa, toà án Thiếu nhi (thành lập năm 1958), toà án Cấp dưỡng, toà án Sắc tộc, toà án Quân sự đặc biệt - trong đó có các toà án Quân sự tại mặt trận).
Cấp thấp nhất là Tòa Vi cảnh, ở nông thôn có khi do quận trưởng chủ tọa. Cao hơn thì có hệ thống Tòa Sơ thẩm có một chánh thẩm và ba phụ thẩm. Tòa Thượng thẩm thời Đệ nhất Cộng hòacó hai sở, một ở Sài Gòn, một ở Huế. Mỗi phiên tòa này có ba thẩm án ngồi xử án.
Các đơn vị hành chính cấp tỉnh
Đầu năm 1956, thành lập thêm các tỉnh Tam Cần (9/2/1956), Mộc Hóa (17/2/1956), Phong Thạnh (17/2/1956), Cà Mau (9/3/1956).
Theo sắc lệnh 143-NV ngày 22 tháng 10 năm 1956 của chính quyền Việt Nam Cộng hòa thì Nam phần (tức Nam Bộ) gồm 22 tỉnh và Đô thành Sài Gòn. Như vậy, toàn bộ lãnh thổ Việt Nam Cộng hòa lúc này có 35 tỉnh: Quảng Trị, Thừa Thiên, Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên, Khánh Hòa, Ninh Thuận, Bình Thuận, Kon Tum, Pleiku, Darlac, Đồng Nai Thượng, Phước Long (tên cũ: Bà Rá), Bình Long (tên cũ: Hớn Quản), Long Khánh (tên cũ: Xuân Lộc), Biên Hòa, Bình Tuy, Phước Tuy (tên cũ: Bà Rịa-Vũng Tàu), Bình Dương (tên cũ: Thủ Dầu Một), Tây Ninh, Gia Định, Long An (gộp Chợ Lớn và Tân An), Kiến Tường (tên cũ: Mộc Hóa), Kiến Phong (tên cũ: Phong Thạnh), Định Tường (gộp Mỹ Tho và Gò Công), Kiến Hòa (tên cũ: Bến Tre), Vĩnh Long,Vĩnh Bình (tên cũ: Trà Vinh), An Giang (gộp Long Xuyên và Châu Đốc), Phong Dinh (tên cũ: Cần Thơ), Kiên Giang (gộp Rạch Giá và Hà Tiên), Ba Xuyên(gộp Bạc Liêu và Sóc Trăng), An Xuyên (tên cũ: Cà Mau), Côn Sơn và Đô thành Sài Gòn.
Ngày 23/1/1959, lập 2 tỉnh Quảng Đức và Phước Thành.
Ngày 21/1/1961, lập tỉnh Chương Thiện.
Năm 1965, bỏ 2 tỉnh Côn Sơn (21/4/1965) và Phước Thành (6/7/1965).
Ngày 24/9/1966, lập tỉnh Sa Đéc.
Từ đó cho đến năm 1975, Việt Nam Cộng hòa có 44 tỉnh và Đô thành Sài Gòn:
Quảng Trị | Thừa Thiên | Quảng Nam | Quảng Tín | Quảng Ngãi | Kon Tum | Bình Định | Pleiku | Darlac | Phú Yên | Phú Bổn | Khánh Hòa | | Ninh Thuận | Tuyên Đức | Quảng Đức | Bình Thuận| Lâm Đồng | Phước Long | Bình Long | Bình Tuy | Long Khánh | Bình Dương | Tây Ninh | Phước Tuy | Biên Hòa | Hậu Nghĩa | Gia Định | Long An | Kiến Tường | Gò Công | Định Tường | Kiến Phong | Châu Đốc | Kiến Hòa | Vĩnh Long | Sa Đéc | An Giang | Kiên Giang | Vĩnh Bình | Phong Dinh | Ba Xuyên | Chương Thiện | Bạc Liêu | An Xuyên.
Đơn vị đông dân nhất là Đô thành Sài Gòn; ít dân nhất là tỉnh Quảng Đức.
Đứng đầu tỉnh là tỉnh trưởng do tổng thống bổ nhiệm và báo cáo lên thủ tướng và bộ trưởng Bộ Nội vụ. Trách nhiệm của tỉnh trưởng gồm soạn ngân sách, điều hành lực lượng Nhân dân Tự vệ, giữ gìn an ninh trật tự và kiểm soát việc hành chánh.
Các đơn vị hành chính dưới cấp tỉnh
Bốn mươi bốn tỉnh của Việt Nam Cộng hòa được chia thành 241 quận[17] sau tăng lên 247 quận.[15] Quận trưởng do tỉnh trưởng đề cử và thủ tướng bổ nhiệm.
Dưới quận là xã và thôn. Toàn quốc có 2.589 xã.[18] Tính đến năm 1974 thì chính phủ kiểm soát 2.159 xã.[19] Ngoài Đô thành Sài Gòn ra còn có 10 thị xã tự trị trong đó có Huế, Đà Nẵng, Qui Nhơn, Nha Trang, Cam Ranh, Đà Lạt, Vũng Tàu, Mỹ Tho, Cần Thơ và Rạch Giá.[20] Dưới xã là thôn ấp, tổng cộng có hơn 15.000 đơn vị.[21]
Cấp tổng bị loại bỏ dần kể từ năm 1962.
Việc cai trị ở cấp xã trước kia tự trị thì năm 1956 thời Đệ nhất Cộng hòa hội đồng xã phải do tỉnh trưởng bổ nhiệm.[22] Sang thời Đệ nhị Cộng hòa thì việc điều hành ở cấp xã trả lại cho địa phương. Hội đồng xã do cư dân 18 tuổi trở lên bầu ra. Những xã dưới 2.000 dân thì bầu ra hội đồng 6 người. Xã trên 10.000 dân thì được bầu 12 người.[23]
Các quân khu
Về mặt quân sự, năm 1961 thành lập các vùng chiến thuật, đến tháng 7, 1970 đổi tên là Quân khu. Lúc đầu có 3 vùng chiến thuật được đánh số 1, 2, 3, đến năm 1964 lập thêm vùng chiến thuật 4. Mỗi vùng chiến thuật do 1 quân đoàn phụ trách. Dưới vùng chiến thuật là các khu chiến thuật do 1 sư đoàn phụ trách. Bộ tư lệnh quân đoàn đồng thời là Bộ tư lệnh vùng chiến thuật (trừ quân đoàn 2), còn Bộ tư lệnh sư đoàn đồng thời là Bộ tư lệnh khu chiến thuật. Các vùng chiến thuật có địa giới như sau:
- Vùng 1 chiến thuật, Bộ chỉ huy ở Đà Nẵng, gồm 5 tỉnh:
- Khu 11 chiến thuật, gồm 2 tỉnh Quảng Trị, Thừa Thiên
- Khu 12 chiến thuật, gồm 2 tỉnh Quảng Tín, Quảng Ngãi
- Đặc khu Quảng Nam, gồm tỉnh Quảng Nam và thị xã Đà Nẵng
- Vùng 2 chiến thuật, Bộ tư lệnh vùng 2 chiến thuật ở Nha Trang, nhưng Bộ tư lệnh quân đoàn 2 ở Pleiku (từ giữa tháng 3 năm 1975 phải chuyển về Nha Trang), gồm 12 tỉnh:
- Vùng 3 chiến thuật, Bộ chỉ huy ở Biên Hòa, gồm 10 tỉnh:
- Khu 31 chiến thuật, gồm 3 tỉnh Tây Ninh, Hậu Nghĩa, Long An
- Khu 32 chiến thuật, gồm 3 tỉnh Phước Long, Bình Long, Bình Dương
- Khu 33 chiến thuật, gồm 4 tỉnh Bình Tuy, Phước Tuy, Long Khánh, Biên Hòa và thị xã Vũng Tàu
- Vùng 4 chiến thuật, Bộ chỉ huy ở Cần Thơ, gồm 15 tỉnh:
- Khu chiến thuật Định Tường, gồm 4 tỉnh Kiến Tường, Định Tường, Gò Công, Kiến Hòa
- Khu 41 chiến thuật, gồm 6 tỉnh Kiến Phong, Châu Đốc, Vĩnh Long, Vĩnh Bình, An Giang, Kiên Giang; sau thêm Sa Đéc
- Khu 42 chiến thuật, gồm 5 tỉnh Phong Dinh, Chương Thiện, Ba Xuyên, Bạc Liêu, An Xuyên
Khi 4 vùng chiến thuật chuyển thành 4 Quân khu, thì bỏ cấp khu chiến thuật. Quân khu 1 gồm ba tỉnh Quảng Nam, Quảng Tín, Quảng Ngãi và thành phố Đà Nẵng. Quân khu 2 với diện tích 78.841 km vuông, chiếm gần phân nửa lãnh thổ Việt Nam Cộng Hòa nhưng chỉ có gần 3 triệu dân sinh sống trong 12 tỉnh. Quân khu 3 có thêm tỉnh Gia Định và Biệt khu Thủ đô (do Quân khu Thủ đô đổi thành), tổng cộng 11 tỉnh. Quân khu 4 có 16 tỉnh.
Các thị xã về mặt quân sự là các tiểu khu, còn các quận là các chi khu.
Quân sự
Quân lực Việt Nam Cộng Hòa là lực lượng quân đội của chính quyền Việt Nam Cộng hòa. Thành lập từ năm 1955 với nòng cốt là lực lượng quân đội Quốc gia Việt Nam trong Liên hiệp Pháp, chủ yếu là Bảo an đoàn, Bảo chính đoàn. Ngày truyền thống (còn gọi là ngày Quân lực) là ngày 19 tháng 6.
Quân lực Việt Nam Cộng hòa được trang bị hùng hậu với sức cơ động cao và hoả lực mạnh, được sự hỗ trợ tích cực của Mỹ, và các đồng minh, để chống lạiMặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam, vốn được sự hậu thuẫn của chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Quân lực Việt Nam Cộng hòa còn bị gọi là "quân đội Sài Gòn" hay "quân ngụy" theo cách gọi của chính quyền Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đương thời. Quân lực Việt Nam Cộng hòa cũng là lực lượng chính trong cuộc đảo chính 1963 lật đổ chế độ Ngô Đình Diệm, và tham chính trong chính quyền cho đến ngày Việt Nam Cộng hòa sụp đổ.
Quân lực Việt Nam Cộng hòa là một quân đội hiện đại, tốn kém, đòi hỏi kinh phí hoạt động gần 3 tỷ đôla Mỹ mỗi năm. Nền kinh tế Việt Nam Cộng hòa không thể cáng đáng được kinh phí này, nên Việt Nam Cộng hòa đã gần như phải dựa hoàn toàn vào viện trợ kinh tế của Mỹ để có thể thực hiện phòng thủ quốc gia. Khi Mỹ giảm viện trợ xuống còn 1,1 tỷ đô la vào năm 1974, nền kinh tế lâm vào cuộc khủng hoảng với lạm phát ở mức 200%, Quân lực Việt Nam Cộng Hòa không còn đủ kinh phí hoạt động, tình trạng thiếu đạn dược, vũ khí, xăng dầu đã dẫn đến hỏa lực yếu và giảm tính cơ động.. Sau sự kiện 30 tháng 4, 1975, lực lượng quân đội này đã tan rã.
Ngoại giao
Tính đến năm 1975 thì Việt Nam Cộng hòa đã thiết lập ngoại giao với 87 quốc gia trên thế giới và 6 quốc gia ở cấp bán chính thức. Lập trường ngoại giao của Việt Nam Cộng hòa là không chấp nhận bang giao với chính phủ nào muốn công nhận chính phủ của Mặt trận Giải phóng miền Nam.
Có hai trường hợp đáng ghi nhận là năm 1964 Việt Nam Cộng hòa đoạn giao với Indonesia, khi nước này tuyên bố công nhận Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Trước đó không lâu vào ngày 27 Tháng 8, 1963 thì Vương quốc Cao Miên cắt đứt bang giao với Việt Nam Cộng hòa vì tình hình biên giới, nhất là đòi hỏi của Nam Vang muốn thu hồi toàn đất Nam Kỳ vốn được họ cho là đất cũ của người Miên. Ngày 9 Tháng 5, 1966 Phnom Penh chính thức công nhận Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam công khai công kích Sài Gòn. Tuy nhiên sau khi Tổng công kích Tết Mậu Thân thất bại năm 1968 và chính phủ của vua Sihanouk bị Lon Nol lật đổ, lập nên nước Cộng hòa Khmer thì ngày 5 Tháng 5, 1970, Cộng hòa Khmer trục xuất phái đoàn Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam, công nhận và tái lập bang giao với Việt Nam Cộng hòa.
Trong khi đó chiến cuộc leo thang. Bắt đầu từ năm 1964 một số đồng minh của Việt Nam Cộng hòa ngoài viện trợ tài lực hoặc nhân lực còn trực tiếp tham chiến như Hoa Kỳ (1964), Nam Triều Tiên (03.1965), Úc (06.1965), New Zealand (07.1965), Thái Lan (02.1966), và Philippines (10.1966). Nhóm này mang tên Quân lực Thế giới Tự do (tiếng Anh: The Free World Military Assistance Forces). Lực lượng quân sự của các đồng minh dần dần rút đi vào năm 1972-73 với Hòa đàm Paris đang diễn tiến và rồi kết thúc.
Việt Nam Cộng hòa là thành viên trong một số tổ chức quốc tế như Tổ chức Hiệp ước Đông Nam Á (SEATO), Ủy ban Kinh tế của Liên hiệp quốc về Á châu và Viễn Đông ECAFE, Tổ chức Nông nghiệp và Lương thực FAO (1950); Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế IAEA (1957); Tổ chức Hàng không Dân sự Quốc tế ICAO (1954); Hiệp hội Phát triển Quốc tế IDA; Tổ chức Lao động Quốc tế ILO (1950); Quỹ Tiền tệ Quốc tế IMF (1956); Liên hiệp Viễn thông Quốc tế ITU (1951); Tổ chức Giáo dục, Khoa học, và Văn hóa Liên hiệp quốc UNESCO (1951); Quỹ Thiếu nhi Liên hiệp quốc UNICEF, Liên hiệp Bưu chính Quốc tế UPU (1951); Tổ chức Y tế Quốc tế WHO (1950); Tổ chức Khí tượng Thế giới WMO (1955), Ngân hàng Thế giới (1956),và Ngân hàng Phát triển châu Á (1966).
Năm 1957, Việt Nam Cộng hòa đứng đơn gia nhập Liên hiệp quốc do Hoa Kỳ đề cử. Đại hội đồng (General Assembly) bỏ phiếu 40 thuận, 8 chống. Việc này chuyển lên Hội đồng Bảo an chung quyết. Liên Xô muốn Việt Nam Dân chủ Cộng hòa cùng gia nhập nhưng Việt Nam Dân chủ Cộng hòa bác bỏ việc này nên cuối cùng Liên Xô phủ quyết đơn của Việt Nam Cộng hòa.
Kinh tế
Nền kinh tế Việt Nam Cộng hòa là một nền kinh tế thị trường, chưa phát triển, và mở cửa. Mức độ tự do của nền kinh tế khá cao trong những năm 1963 đến 1973. Tuy nhiên, phát triển kinh tếvẫn được triển khai dựa trên các kế hoạch kinh tế 5 năm hoặc kế hoạch bốn năm. Nền kinh tế ổn định trong giai đoạn 1955-1960, sau đó do tác động của chiến tranh leo thang đã trở nên mất ổn định với những đặc trưng như tốc độ tăng trưởng kinh tế không đều (có nhiều năm bị âm), tỷ lệ lạm phát cao, thâm hụt ngân sách nhà nước và thâm hụt thương mại. Chính quyền đã phải tiến hành cải cách ruộng đất hai lần.
Mỹ đóng vai trò to lớn đối với phát triển kinh tế của Việt Nam Cộng hòa thông qua viện trợ kinh tế cũng như hỗ trợ kỹ thuật. Giới thương nhân Hoa kiều cũng nắm giữ một tỷ lệ đáng kể các ngành trong nền kinh tế.
Nhìn chung, kinh tế Việt Nam Cộng hòa có quy mô nhỏ và bị hạn chế vì tình hình bất ổn, sự tàn phá của chiến tranh và lệ thuộc vào viện trợ ngoại quốc nhưng cũng đạt được một số thành tích về nông nghiệp, công nghiệp, nâng cao đời sống vật chất của người dân. Lợi tức quốc gia mỗi đầu người năm 1967 là 21.013 đồng, tính theo hối suất Mỹ kim là 176,87 USD.GDP bình quân đầu người năm cao nhất (1971) của người dân Miền Nam là 200 USD (tuy nhiên năm 1974 đã sụt xuống còn 54 USD do Mỹ cắt giảm viện trợ và tiền VNCH mất giá khoảng 400% trong 2 năm).Theo tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng, nền kinh tế có nhiều triển vọng "nếu hội đủ điều kiện cần thiết để tiến tới chỗ thoát khỏi tình trạng lạc hậu".
Nhân khẩu
Theo Viện Quốc gia Thống kê của Việt Nam Cộng hòa thì tính đến ngày 30 Tháng 6, 1968 dân số là 16.259.334. Nông thôn là nơi cư trú của 71% dân. Dân thành thị là 29%. Gia tăng tự nhiên là 2%-2,2% với lớp trẻ dưới 20 tuổi chiếm 57%. Trung bình thì mật độ là 95 người/cây số vuông nhưng vì phân phối không đều nên xét về mặt kinh tế thì duyên hải Trung phần là nơi nạn nhân mãn ở mức trầm trọng vì mỗi cây số vuông ruộng lúa (đất canh tác) có 1.258 người. So với Nam phần thì có 425 người mỗi cây số vuông ruộng lúa.
Phân chia theo sắc tộc thì có 23.819 người Chàm và 464.354 người Thượng. Số liệu người Thượng không chính xác vì họ sống du canh ở những vùng hẻo lánh và việc kiểm tra bị hạn chế vì tình hình an ninh. Người Hoa chiếm khoảng một triệu người tập trung ở Chợ Lớn và một số thị xã.
Thành phố lớn nhất là thủ đô Sài Gòn với 1.736.880 dân, Tính vùng phụ cận là 2.500.000.
Văn hóa và xã hội
Thời Đệ nhất Cộng hòa những ngày lễ chính là:
- Quốc khánh 26 Tháng 10
- Tết Nguyên đán
- Lễ Hai Bà Trưng
- Lễ Trần Hưng Đạo
- Lễ Lê Thái tổ
- Lễ Phật đản
- Lễ Giáng sinh, 25 Tháng 12
Vào thời Đệ nhị Cộng hòa những ngày nghỉ chính thức cho các công sở gồm có:[39]
- Tết Tây 1 Tháng Giêng
- Lễ Phục sinh
- Lễ Lao động, 1 Tháng Năm
- Quốc khánh 1 Tháng 11
- Giáng sinh 25 Tháng 12
Ngoài ra những ngày lễ cổ truyền theo âm lịch sau đây cũng được nghỉ nguyên ngày:[39]
- Tết Nguyên đán, nghỉ 3 ngày rưỡi từ chiều 30 Tết đến hết ngày mồng 3 Tết
- Giỗ Tổ Hùng Vương, 10 Tháng Ba
- Lễ Phật đản (công nhận năm 1958), rằm Tháng Tư
- Thích Ca thành đạo, 6 Tháng Chạp
Ngoài ra còn có những ngày lễ cổ truyền tính theo âm lịch như ngày Giỗ trận Đống Đa (5 Tháng Giêng), Lễ Hai bà Trưng (cũng là ngày Phụ nữ Việt Nam) (6 tháng 2), Giỗ Nguyễn Du (10 Tháng Tám), Lễ Đức Thánh Trần (20 Tháng Tám), Giỗ Lê Lợi (22 Tháng Tám), Giỗ Phan Bội Châu (29 Tháng Chín) cũng là những ngày lễ chính thức tuy công sở vẫn làm việc. Có một số ngày lễ khác như Vu-lan (rằm Tháng Bảy), và tết Trung thu (rằm Tháng Tám)(còn có tên là Ngày Thiếu nhi Sản xuất), Ngày Nông dân Việt Nam (26 Tháng 3), Ngày Quân lực (19 Tháng 6), Ngày Quốc tế Viện trợ (22 Tháng 6) Ngày Cựu chiến binh (9 Tháng 7), Ngày Nhân dân Tự vệ (5 Tháng 8) được liệt vào "ngày đặc biệt" không nghỉ nhưng có tiết mục kỷ niệm của chính quyền.
Một thành tựu văn hóa tại Miền Nam là ngành tân nhạc với khoảng 10.000 bản nhạc ra đời trong khoảng thời gian 1945-75. Đại đa số những bản nhạc này sau năm 1975 đều bị chính quyền mới cấm lưu hành thường gọi là nhạc vàng.
Chính phủ đã hoàn tất việc xây dựng Thư viện Quốc gia Việt Nam, khởi công từ năm 1968 nhưng đến năm 1971 mới khánh thành tòa cao ốc. Lúc mở cửa, Thư viện có 121.000 đầu sách.Năm 1975 khi chính quyền mới tiếp thu thì thư viện này có 200.000 đầu sách.Dự tính của chính phủ sẽ tiến tới việc thành lập Hàn lâm Viện nhưng bước đầu chỉ có Ủy ban Điển chế Văn tự thuộc Bộ Văn hóa.
Một đặc điểm của xã hội miền Nam vào thời điểm đó là sự đa dạng của xã hội dân sự, tức thành phần không thuộc chính phủ mà cũng không thuộc thị trường kinh doanh. Những cơ sở tên tuổi trong ngành công tác xã hội là cô nhi viện Dục Anh, Cô nhi viện Quách Thị Trang trại giáo hóa thanh thiếu niên phạm pháp Thủ Đức, viện dưỡng lão Thị Nghè, trung tâm hướng nghiệp Vườn Lài, Quán cơm xã hội Anh Vũ (phát cơm cho người nghèo).Cùng đó là những đoàn thể tiêu biểu như Hội Hồng Thập Tự, tổ chức Hướng đạo Việt Nam, Trường Bách khoa Bình dân, nhóm Thanh niên Phụng sự Xã hội và gia đình Phật tử của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, Thiếu nhi Thánh thể, Phong trào Du ca Việt Nam, Hội Thanh niên Thiện chí, v.v. Đây là một khác biệt lớn giữa hai miền Nam Bắc trong thời gian đất nước chia đôi.
Giáo dục
Trước năm 1954, ở miền Nam có một chi nhánh của Viện Đại học Hà Nội (tiếng Pháp: Université de Hà Nội) đặt tại Sài Gòn. Sau Hiệp định Genève 1954 chia đôi đất nước, chi nhánh này cùng với một bộ phận của Viện Đại học Hà Nội chuyển từ miến Bắc vào trở thành Viện Đại học Quốc gia Việt Nam. Vào năm 1957, Viện Đại học Quốc gia Việt Nam trở thành Viện Đại học Sài Gòn theo sau việc thành lập Viện Đại học Huế. Đến năm 1973, Viện Đại học Sài Gòn đã đứng vào hàng quốc tế. Sau này các bác sĩ Việt Nam di tản sang Mỹ, chỉ cần một hai năm đào tạo lại và học thêm tiếng Anh là hành nghề được ngay.
Ngoài Viện Đại học Sài Gòn, Việt Nam Cộng hòa còn có các viện đại học khác như Viện Đại học Huế, Viện Đại học Đà Lạt, Viện Đại học Cần Thơ, Viện Đại học Vạn Hạnh, Viện Đại học Minh Đức, Viện Đại học Hòa Hảo, Viện Đại học Cao Đài, v.v... Năm 1973, tổng số sinh viên đại học lên tới 98.832 người so với chỉ 2.900 người vào năm 1955. Số học sinh trung học trong cùng năm ấy là trên một triệu so với 43.000; và học sinh tiểu học, trên ba triệu so với 401.000. Ngoài ra còn các trường đại học cộng đồng (trường đại học hệ hai năm), trường huấn nghiệp và các chương trình công nghệ.Các trường đại học cộng đồng được thiết lập từ năm 1970 trở đi, đặt cơ sở ở Định Tường, Nha Trang, Sài Gòn, Đà Nẵng, Vĩnh Long...
Triết lý giáo dục của Việt Nam Cộng hòa là nhân bản, dân tộc, và khai phóng. Điều này ghi cụ thể trong tài liệu Những nguyên tắc căn bản do Bộ Giáo dục ấn hành năm 1959 và sau đó được ghi lại trong Hiến pháp Việt Nam Cộng hòa 1967.Hiến pháp Việt Nam Cộng hòa nhấn mạnh quyền tự do giáo dục, và rằng "nền giáo dục cơ bản có tính cách cưỡng bách và miễn phí", "nền giáo dục đại học được tự trị", và "những người có khả năng mà không có phương tiện sẽ được nâng đỡ để theo đuổi học vấn".
Hạ tầng cơ sở
Một kết quả tốt của chiến tranh là mang tới cho Miền Nam một hạ tầng cơ sở khá tốt, giúp phát triển kinh tế lâu dài dù việc xây dựng hạ tầng là rất tốn kém và mất thời gian.
Giao thông
Về đường hàng không, ngoài những phi trường lớn như Tân Sơn Nhất, Cam Ranh, Đà Nẵng, Nha Trang, Cần Thơ và Biên Hòa có thể tiếp nhận phản lực đủ loại còn có những phi trường nhỏ ở Đà Lạt, Huế, Kontum, Phú Quốc. Pleiku, Rạch Giá, và Qui Nhơn. Cộng thêm vào là khoảng 100 sân bay nhỏ, rải rác khắp nơi, rất tiện cho việc liên lạc giữa các địa phương.Hãng Air Vietnam là công ty không vận chính.
Về đường thủy và đường bộ, miền Nam có tới 4.780 cây số sông, rạch (3.000 dặm Anh). Hải cảng lớn gồm Sài Gòn, Cam Ranh, Đà Nẵng, Nha Trang, Rạch Giá. Còn đường xá có tới 21.000 km đường trong đó gần 12.000 km là đường trải nhựa, đi được quanh năm. Cầu các loại qua sông tới gần 4.000 cây rất nhiều cầu đã bị hư hỏng do chiến tranh, nhưng sửa chữa lại thì cũng nhanh. Tính đến năm 1974 thì có 35.384 xe vận tải nặng và 64.229 chiếc xe hơi, tổng cộng là 258.514 xe lưu thông trên hệ thống đó, chưa kể xe gắn máy, xe lam, xe xích lô máy và phương tiện di chuyển với động cơ dưới 49cc vốn không thuộc dạng đăng ký. Xa lộ xây dựng đầu tiên là xa lộ Biên Hòa, khánh thành ngày 28 tháng 4 năm 1961.
Về đường sắt, tuyến đường sắt Xuyên Đông Dương đã làm xong từ năm 1936 nhưng đến thập niên 1950 thì đoạn đường phía nam vĩ tuyến 17, khoảng 1/3 đã bị hư hại vì chiến tranh, không sử dụng được. Còn lại là hai khúc từ Đông Hà vào Đà Nẵng và từ Sài Gòn ra Ninh Hòa. Việc tái thiết kéo dài bốn năm cho đến năm 1959 thì xe lửa mới chạy được suốt từ Sài Gòn ra Đông Hà, lần đầu tiên sau 12 năm gián đoạn.Năng suất đường sắt lúc đầu có nhiều triển vọng nhưng sang thập niên 1960 thì tình hình an ninh là một cản trở lớn. Năm 1963 trở đi thì xe lửa hành khách không chạy vào đêm nữa vì những đợt tấn công của quân cộng sản trên tuyến đường từ Huế vào Sài Gòn. Tính đến năm 1971-1972 thì Việt Nam Cộng hòa có 1.240 km đường sắt nhưng chỉ có 57% sử dụng được. Dù vậy, tổng lượng hành khách và hàng hóa chuyên chở bằng đường sắt lại tăng dần.
Năm | Tổng lượng hàng hóa vận tải (tấn) | Số lượng hành khách (triệu người) |
---|---|---|
1959[58] | 440.000 | 2,658 |
1968 | 400.000 | 0,73 |
1969 | 530.000 | 1,75 |
1970 | 720.000 | 2,4 |
Hệ thống viễn thông và thông tin
Tính đến năm 1970 Miền Nam có 20.000 điện thoại đăng ký. Mạng điện thoại và điện tín thuộc ty bưu điện với đường dây nối Sài Gòn với Đài Bắc, Calcutta, Manila, Osaka, Paris, Brussel,Bern, Bonn, Madrid và New York. Trong nước hệ thống điện thoại nối Sài Gòn với 21 tỉnh lỵ.
Hệ thống phát thanh quốc gia Việt Nam, tức đài radio mang tên Vô tuyến Việt Nam (VTVN) vào giữa thập niên 1960 bao gồm đài trung ương ở Sài Gòn và tám đài khu vực phát sóng từ Huế, Đà Nẵng, Quảng Ngãi, Quy Nhơn, Ban Mê Thuột, Nha Trang, Đà Lạt, và Cần Thơ. Ngoài ra có những đài địa phương ở những tỉnh Quảng Nam, Phú Yên, Long An, Kiến Tường, và Định Tường.Đến năm 1972 thì có tổng cộng 49 đài phát thanh và 5 đài truyền hình đặt ở Sài Gòn, Huế, Quy Nhơn, Nha Trang và Cần Thơ.
Truyền hình thì bắt đầu ngày 7 Tháng Hai 1966, lúc đầu chỉ phát hình một giờ mỗi ngày.Sau vào đầu thập niên 1970 thời lượng phát hình của Đài Truyền hình Việt Nam là sáu giờ mỗi ngày vào buổi chiều. 80% dân chúng ở Miền Nam có thể bắt sóng xem được.
Nhật báo trong nước có 48 tờ nhật báo phát hành, đại đa số bằng tiếng Việt nhưng cũng có nhật báo bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Hoa, và tiếng Miên. Tính trung bình cho mỗi 1.000 người thì có 51 ấn bản báo chí.
Rạp chiếu bóng tính đến năm 1964 có 170 rạp chiếu phim 35mm, trong đó khoảng 100 rạp tập trung ở vùng Sài Gòn, Chợ Lớn.
Điện lực
Công suất điện lực đạt 125 MW năm 1961,nhưng với chiến cuộc tụt xuống còn 117 MW (1968). Sang năm 1971 lên được 278 MW.
Phân tích thành phần nguồn điện năm 1961 thì 56% bằng hơi nước, 43% bằng dầu diezen và 1% bằng thủy điện với đập Đa Nhim bắt đầu hoạt động Tháng Tư năm 1961.
Xem thêm
Tiền nhiệm: Quốc gia Việt Nam | Việt Nam Cộng hòa 1955-1975 | Kế nhiệm: Cộng hòa Miền Nam Việt Nam |
-VIDEO :Phim Tài Liệu TỘI ÁC CỘNG SẢN
XEM PHIM :CHIẾN TRANH VÀ HÒA BÌNH - WAR AND PEACE - 1956
-Chiến Tranh Và Hòa Bình - War And Peace:
Câu chuyện về tình yêu và lý tưởng của các thanh niên nam nữ thuộc giai cấp quý tộc Nga trong bối cảnh nước Nga đang bị xâm lăng bởi Napoleon Bonaparte vào đầu thế kỷ 19. Dựa theo tiểu thuyết cùng tên của đại văn hào Nga Lev Tolstoy...
-1954 - 1975_Nhac: Pham Duy_Ca sy:Khanh Ly
|
No comments:
Post a Comment